Cổ chân nhân

Chương 2605: Long Công hy sinh (4)

Long Công xoa đầu Phượng Kim Hoàng, nói:
“Con người thì phải có sinh lão bệnh tử, lá rụng về cội, cũ không đi, mới làm sao có thể đến. Đồ nhi, con không cần quá bi thương.”
Đồng thời, Long Công còn truyền âm dặn dò:
“Hoàng nhi, con hãy thành tựu tiên tôn, dẫn đầu Tiên Đình đi đến đỉnh phong.
Trung Châu chúng ta bị kẹp chính giữa bốn vực, không có địa lợi.
Nhưng chúng ta cũng có ưu thế của chúng ta.
Chúng ta có được chế độ môn phái, vô cùng mạnh mẽ.
Trước đó, cho dù là có mười đại cổ phái, cũng chỉ miễn cưỡng trấn áp uy trì cục diện Trung Châu.
Rất nhiều môn phái, tán tu ma đạo đã sớm bất mãn đối việc Tiên Đình chúng ta chiếm lấy rất nhiều tài nguyên tu hành.”
“Sau trận đại chiến này, lòng người thay đổi, mọi người đồng tâm hiệp lực, có tâm tư muốn báo thù nhưng lại không cần lo lắng nội hoạn.
Tiên Đình sẽ là nơi mà lòng người Trung Châu hướng đến.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Tiên Đình tồn tại mấy trăm vạn năm, có được cổ Số Mệnh, sớm đã có thiên thời.
Sau trận chiến này, lại được nhân hòa trong năm vực.
Hãy đi chinh phục, thống nhất Nhân tộc đi. Đi thành lập bá nghiệp thiên thu vạn đại chưa từng có.”
“Vi sư có thể làm cho con cũng chỉ có bấy nhiêu.”
Nói xong, Long Công thu hồi ánh mắt, lưu luyến nhìn về phía chân trời.
Bầu trời xa xăm, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Trời chiều chỉ chiếu rọi trên người Long Công.
Sừng rồng của ông bị bẻ gãy, trông lại càng bá đạo dữ tợn hơn.
Long đồng oánh nhuận, còn có chiến ý lưu lại.
Vết thương chồng chất trên vảy rồng, vết máu loang lổ, cặp long trảo không biết đã dính bao nhiêu tính mạng của cổ tiên bát chuyển.
Chư tiên Tiên Đình vây quanh ông, lẳng lặng nhìn ông.
Không ai nói câu nào. Đế Tàng Sinh cúi đầu, giống như tượng đá không nhúc nhích. Đại địa chấn động, phát ra âm thanh ù ù trầm muộn.
Lúc này, bức tường ngăn giới bao vây năm vực đã bị trừ khử. Địa mạch liên kết, thống nhất năm vực vốn ngăn cách thành một thể.
Không có bức tường ngăn giới, năm vực tự do lưu thông.
Đồng thời khác biệt của khí thiên địa cũng sẽ dần dần được loại bỏ.
Năm vực nhất thống không còn chướng ngại khách quan.
Long Công mỉm cười, dùng giọng nói tràn ngập mong đợi cho tương lai.
“A, đại thời đại đến rồi.”
Đây là câu nói sau cùng của ông.
Nói xong, ông chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Long Ngự Thượng Tân, thọ tận mà chết.
Trong ráng trời chiều, nhất đại truyền kỳ đã kết thúc.
Nhưng dáng người vô địch của ông đã khắc sâu vào đáy mắt người Trung Châu.
Sự hi sinh và tinh thần kính dâng của ông giống như ngọn đuốc thiêu đốt trong lòng vô số người.
Long Công, Long Công. ...
Bên trong không gian đen nhánh có một con sông rộng lớn vô biên.
Nó cuồn cuộn chảy xuôi, lao nhanh không thôi, không thấy điểm khởi đầu cũng không thấy điểm cuối.
Bí cảnh thiên địa, dòng sông thời gian.
Nước sông tái nhợt không màu, nhưng khi các bọt nước nhấc lên chạm vào nhau lại bắn ra sắc thái tiên diễm chói mắt.
Mỗi một bọt nước đều là một cố sự, một sự kiện đã từng phát sinh.
Trăm tỉ bọt nước không ngừng nở rộ, đụng vào nhau.
Toàn bộ dòng sông thời gian giống như khói lửa chảy xuôi, đủ mọi màu sắc, rực rỡ chói lọi, cực kỳ xinh đẹp.
Một con cổ trùng xinh xắn toàn thân bao phủ một chùm sáng màu xanh biếc bỗng nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào dòng sông thời gian.
Con cổ trùng này, phần bụng màu nâu nhạt, mặt ngoài có hoa văn hình vòng gỗ, toát ra vẻ tang thương.
Hai cánh phần lưng nó rất rộng, hơi mờ, giống như hai chiếc lá cây màu xanh nhạt chắp vào nhau.
Cổ trùng nho nhỏ, hoàn toàn không chút thu hút bên trong dòng sông thời gian, bé đến nổi cả một con kiến cũng không bằng.
Sau khi con cổ trùng rơi vào nước sông, biểu hiện kiên định, một đường đi ngược dòng nước trở về quá khứ. ....
Bảo Hoàng Thiên.
Một cơn sóng nổi lên, các cổ tiên trao đổi bàn tán ầm ĩ.
Nhấc lên cơn sóng này chỉ có ba cái xương ngực kèm theo một đoạn hình ảnh chiến đấu. “Khó có thể tưởng tượng được ma đầu Phương Nguyên lại có chiến lực như vậy.”
“Hài, hắn trưởng thành quá nhanh, đã là ma đạo cự phách đương thời.”
“Phương Nguyên chính là Thiên Ngoại Chi Ma, lại có Xuân Thu Thiền, trùng sinh trở về, tu hành tất nhiên là có ưu thế cực lớn rồi.”
“Ta nhận ra đây chính là Lôi Quỷ Chân Quân, cổ tiên Tiên Đình.
Không nghĩ đến lại bị Phương Nguyên đè đánh.”
“Lôi Quỷ Chân Quân Tỉnh Lan. Đây chính là lão tiền bối, nàng ta còn sống sao?”
“Trung Châu Tiên Đình chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, uổng cho bọn họ thế lực đệ nhất Nhân tộc.
Bọn họ vẫn luôn truy nã Phương Nguyên, kết quả điều động cổ tiên bát chuyển lại bị Phương Nguyên đánh chật vật như thế.”
Bên trong Tiên Đình, sắc mặt Trần Y khó coi, còn Tử Vi Tiên Tử tức đến mức cơ thể run lên. “Cái tên tặc tử Phương Nguyên đúng là âm hiểm xảo trá.”
Tử Vi Tiên Tử nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì hình ảnh chiến đấu bên trong Bảo Hoàng Thiên chỉ chiếu cảnh hắn phản công thành công, đánh đau Tỉnh Lan mà thôi.
Trần Y một bên cau mày:
“Tử Vi Tiên Tử đại nhân, phải chăng chúng ta nên thông báo tin tức này cho Lôi Quỷ Chân Quân đại nhân?”
Lôi Quỷ Chân Quân Tỉnh Lan là cổ tiên cường giả Tiên Đình mới thức tỉnh gần đây.
Tỉnh Lan truy sát Phương Nguyên, sơ ý một chút bị Phương Nguyên phản công.
Phương Nguyên ỷ vào vạn giao và Loạn Phương Hỗn Hướng Vụ bao vây nàng, còn hắn thì xông thẳng vào bức tường ngăn giới.
Khi Tỉnh Lan một lần nữa truy sát, Phương Nguyên và nàng đã kéo một khoảng cách rất lớn.
Tử Vi Tiên Tử suy tính không ra vị trí cụ thể của Phương Nguyên, vì thế Tỉnh Lan đã lạc đường bên trong bức tường ngăn giới. “Tử Vi, tên ma đầu Phương Nguyên kia rốt cuộc ở đâu?”
Tỉnh Lan truyền âm hỏi thăm.
Nàng ta đang tức giận hổn hển, giọng điệu rất gấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận