Cổ chân nhân

Chương 1994: Bây giờ cũng là Phượng Cửu Ca (1)

Vũ Dung chợt tập trung ánh mắt lên người Thượng Cực Thiên Ưng.
Con hoang thú thái cổ này chính là mấu chốt đột phá của trận chiến.
Sau khi ý thức được điều này, Vũ Dung liền phân ra một số tâm thần, trấn áp gắt gao Phương Nguyên, còn mình thì sử dụng sát chiêu tiên đạo oanh kích vào người Thượng Cực Thiên Ưng.
Thượng Cực Thiên Ưng gào thét liên tục.
Tốc độ của nó kinh người, nhưng chủ nhân đang ở đây, sao có thể để nó chạy trốn được?
Nhưng hoang thú thái cổ da dày thịt béo.
Thượng Cực Thiên Ưng bị trúng mấy chiêu của Vũ Dung, vẫn nhảy nhót tưng bừng như cũ.
“Không được rồi.”
Lúc này, sắc mặt Phương Nguyên đột nhiên thay đổi. Thượng Cực Thiên Ưng đứng trước cường địch, ý chí bản thân dần dần chiếm thượng phong, đang định chạy trốn.
Vào lúc này, ý chí rốt cuộc đã hoàn toàn thay đổi, khiến sát chiêu Bách Bát Thập Nô của Phương Nguyên thất bại.
Thượng Cực Thiên Ưng mất đi trói buộc, lập tức vẫy cánh chạy thoát.
Phương Nguyên bị ném sang một bên, một mình đối mặt với tiểu trúc lâu Ngọc Thanh Tích Phong và Vũ Dung.
“Các ngươi còn chưa nghiên cứu ra?”
Phương Nguyên rống to với đám người Ảnh Tông bên trong tiên khiếu.
“Thời gian ngắn như vậy, làm sao mà thành công được?”
Đám người Bạch Ngưng Băng cũng phiền muộn vô cùng.
Vũ Dung đánh tới:
“Ở trước mặt ta, ngươi cũng đừng nghĩ thả bọn họ ra rồi lại dùng Tứ Thông Bát Đạt.”
Quả nhiên, cuộc chiến kế tiếp, Phương Nguyên không còn chút cơ hội nào.
Qua mấy hiệp, Vũ Dung bỗng nhiên giang hai tay, định phát động sát chiêu chiến trường thúc giục đã lâu.
Tầm mắt Phương Nguyên thay đổi, bị vây bên trong một chiến trường xa lạ, không cách nào đào thoát.
“Ngươi thúc thủ chịu trói, dâng lên tất cả tích lũy tu hành của ngươi, ngươi sẽ còn chút hi vọng sống, Phương Nguyên.”
Vũ Dung nói.
Sắc mặt Phương Nguyên như sắt.
Đúng là tuyệt cảnh.
hi vọng duy nhất của hắn bây giờ chính là dựa vào đám người Ảnh Tông tìm cơ hội đi ra, thi triển Tứ Thông Bát Đạt, hẳn có thể xuyên thấu chiến trường này.
Nhưng trong lúc Vũ Dung đang định ra tay, biểu hiện của ông ta thay đổi, nhìn về một hướng nào đó:
“Người nào? Ra đây.”
Một tiếng thở dài truyền đến, hiện ra một vị cổ tiên, khí tức Trung Châu dào dạt bốn phía.
Phương Nguyên và Vũ Dung nhìn thấy người này, tất cả đều kinh ngạc.
“Ngươi là... Phượng Cửu Ca?”
Một vị cổ tiên trung niên xuất hiện trước mặt Phương Nguyên và Vũ Dung.
Ông ta mặc một trường bào màu đỏ trắng đan xen, dáng người thẳng tắp như thương như kiếm, ánh mắt chứa thần mang.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười ôn nhu, phong lưu phóng khoáng nhưng không mất đi bá khí.
Nhưng lúc này, sắc mặt của ông ta lại hiện lên sự phiền muộn. Đây chính là cổ tiên vang danh khắp Trung Châu, trụ cột của Linh Duyên Trai, cổ tiên thất chuyển Âm đạo, có được chiến lực bát chuyển Phượng Cửu Ca.
Tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Vũ Dung và Phương Nguyên không tránh khỏi kinh ngạc.
Tướng mạo và sự tích về Phượng Cửu Ca đã sớm truyền khắp năm vực.
Vì thế, mặc dù Vũ Dung chỉ là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Phượng Cửu Ca, nhưng ông ta vẫn nhanh chóng nhận ra được người này.
Dù sao, là cổ tiên thất chuyển nhưng lại có được chiến lực bát chuyển.
Đây chính là tuyệt đại thiên kiêu ngàn năm mới có một người.
Nếu không nhờ thân phận Liễu Quán Nhất của Phương Nguyên, Phượng Cửu Ca chỉ sợ đã chết rồi.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Vũ Dung nhanh chóng thu lại.
Ông ta cười lạnh với Phượng Cửu Ca:
“Cổ tiên Trung Châu cũng dám xuất hiện trước mặt ta? Rất tốt, rất tốt.”
Trong trận chiến ở mộng cảnh siêu cấp, Tiên Đình thu lợi nhiều nhất, cuốn gói tất cả tiên cổ của Chính đạo Nam Cương mang đi.
Lúc này, Phượng Cửu Ca bị ảnh hưởng, rước lấy địch ý của Vũ Dung. Ánh mắt của Phương Nguyên cũng tập trung trên người Phượng Cửu Ca. Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phượng Cửu Ca. Năm trăm năm trước, hắn đã sớm khắc sâu tướng mạo của Phượng Cửu Ca vào trong lòng.
Cũng không còn cách nào, trong loạn chiến năm vực, Phượng Cửu Ca bạo phát hào quang, thậm chí còn che khuất cổ tiên bát chuyển bình thường.
Đáng tiếc, cuối cùng ông ta lại chết trong phúc địa Lang Gia. Ông chết đã dẫn đến một cơn sóng to gió lớn, khiến Trung Châu rung chuyển, lại càng làm cho bốn vực khác vui mừng khôn xiết. Trùng sinh đến hiện tại, Phương Nguyên cũng đã gặp Phượng Cửu Ca.
Bên trong không gian chân truyền Đạo Thiên kỳ lạ ở cốc Lạc Phách, Phương Nguyên trời xui đất khiến đã cứu Phượng Cửu Ca một mạng.
Ban đầu, ông bị Tần Bách Thắng tự sát mà chết trong không gian kỳ lạ của chân truyền Đạo Thiên, nhưng sau khi Phương Nguyên trùng sinh, tất cả đã thay đổi. Đứng ở góc độ này mà xem, mặc dù Phương Nguyên vô tâm vô ý nhưng hắn đích thật là ân nhân cứu mạng của Phượng Cửu Ca.
Nhưng ân nhân cứu mạng thì như thế nào?
Trên thế gian này, chuyện lấy oán trả ơn còn ít sao?
Phương Nguyên nhìn Phượng Cửu Ca, không dám có chút chủ quan, quát lạnh:
“Phượng Cửu Ca, ngươi chính là người Tiên Đình an bài đánh lén ta sao?”
Phượng Cửu Ca nhìn Vũ Dung, sau đó quay sang nhìn Phương Nguyên. Một lần nữa nhìn thấy Phương Nguyên, trong tình huống này, khiến Phượng Cửu Ca không khỏi cảm khái.
Phương Nguyên tiến bộ quá nhanh. Lần đầu tiên, khi Phượng Cửu Ca mới biết Phương Nguyên, hắn là người tranh đoạt cơ duyên của Phượng Kim Hoàng, trở thành chủ của phúc địa Hồ Tiên. Phượng Cửu Ca vì con gái mới biết được tính danh của Phương Nguyên.
Nhưng ông không để trong lòng.
Vì sao? Bởi vì lúc đó, Phương Nguyên chẳng qua chỉ là một phàm nhân. Tiên phàm giống như trời và đất. Hai bên hoàn toàn không cùng một cấp độ. Thậm chí có thể nói như vậy , có thể khiến cổ tiên như Phượng Cửu Ca chú ý, đây chính là vinh quang rất lớn cho phàm nhân như Phương Nguyên.
Nhưng chuyện sau đó đã vượt quá dự kiến của Phượng Cửu Ca.
Phương Nguyên gây ra đại án, nhiều lần làm hại thế gian, thân phận của hắn bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Hắn là Thiên Ngoại Chi Ma, có được Xuân Thu Thiền, còn kế thừa chân truyền Cự Dương, khiến thế nhân phải sợ hãi, tán phục.
Nhất là Phương Nguyên tiến bộ quá nhanh, từ phàm trở thành tiên, rồi lại trở thành cổ tiên cường giả, giống như chuyện một lần là xong.
Có rất nhiều cổ tiên cố gắng rất nhiều năm đều không đạt được thành quả như thế.
Nhưng Phương Nguyên lại đạt được dễ như trở bàn tay.
Lần gặp nhau chính thức đầu tiên, Phượng Cửu Ca lại được Phương Nguyên cứu một mạng. Phương Nguyên thuận thế kế thừa một trong những chân truyền Đạo Thiên là Quỷ Không Hay, sau đó trong cuộc đại chiến núi Nghĩa Thiên, Phương Nguyên lại càng phát huy tác dụng quan trọng cực lớn.
“Không nghĩ đến Liễu Quán Nhất cũng là Phương Nguyên.
Đại thời đại đến, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Phương Nguyên chính là một ngôi sao lấp lánh nhất.”
Khi gặp lại Phương Nguyên, Phượng Cửu Ca dùng ánh mắt dò xét, đồng thời còn đưa ra đánh giá.
Cùng lúc đó, ông ta cười khổ lên tiếng:
“Ta một đường từ Trung Châu đến đây, chỉ vì muốn đuổi theo tiên cổ Đạo Thiên Ma Tôn từng dùng, vô tình bắt gặp chuyện này.”
“Nói như vậy, ông ta không phải người Tiên Đình điều động?”
Phương Nguyên lập tức cau mày.
Dựa theo tính cách và phong cách hành sự của Phượng Cửu Ca, ông ta không cần thiết phải lừa gạt Phương Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận