Cổ chân nhân

Chương 1844: Vạn Ngã thức thứ hai

Mặt Phương Nguyên trầm như nước. Tuyết Hồ Lão Tổ là cự phách Ma đạo, không phải dễ gạt như vậy.
Những lời mà hắn nói trước đó, đúng là đã khiến Tuyết Hồ Lão Tổ động tâm.
Nhưng Tuyết Hồ Lão Tổ cũng có tính toán và lòng dạ của mình, lợi dụng lời của Phương Nguyên để đối phó Phương Nguyên.
Tuyết Hồ Lão Tổ có lẽ còn có suy đoán và thăm dò.
Nhưng Phương Nguyên biết mình tuyệt không có khả năng hợp tác với đám người Uy Linh Ngưỡng và Mao Lý Cầu.
Trường Sinh Thiên tất nhiên là bao che khuyết điểm.
Phương Nguyên giết chết Gia Luật Quần Tinh, đắc tội gia tộc hoàng kim, bây giờ lại kẹp chết Mã Hồng Vận, đầu nhập vào Trường Sinh Thiên chính là muốn chết. Một phương diện khác, hắn không thể đến Trung Châu.
Hiện tại, tuy hắn có thủ đoạn Trí đạo phòng hộ, nhưng cũng không kiên cố.
Bình thường đều trốn trong xó ít ra ngoài.
Nếu không phải dựa vào tiên khiếu ngăn cách trong ngoài, chính là dựa vào cổ trận siêu cấp Nam Cương phòng ngừa cổ tiên Trung Châu suy tính.
Nếu hắn đến Trung Châu, chắc chắn sẽ bị Tử Vi Tiên Tử tính ra được. Lúc đó, thân phận thật sự bại lộ, hắn sẽ bị đem ra xử tử.
Dù sao tên tuổi của hắn vẫn còn nằm trên bảng Tru ma.
Về phần Ảnh Tông, bởi vì cổ tiên thai chí tôn, lại càng không thể nào.
Cho nên, ở đây cũng chỉ có Tuyết Hồ Lão Tổ là hắn có thể dựa vào. Nhưng bây giờ, Tuyết Hồ Lão Tổ biểu thị có thể trợ giúp Phương Nguyên nhưng Phương Nguyên nhất định phải đáp ứng những minh ước này. Nếu hắn đáp ứng, chẳng khác nào ký văn tự bán mình, mặc cho Tuyết Hồ Lão Tổ sai khiến.
“Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ bảo vệ sự an toàn cho ngươi.
Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ công kích sông Nghịch Lưu.
Hôm nay ngươi sẽ mất mạng ở đây.”
Tuyết Hồ Lão Tổ bá đạo nói, chăm chú nhìn Phương Nguyên, bức hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Gương mặt Phương Nguyên hiện lên sự do dự:
“Để cho ta suy nghĩ một chút.”
“Ta chỉ cho ngươi thời gian ba hô hấp.”
Tuyết Hồ Lão Tổ lạnh lùng nói. Khí tức lạnh lẽo không ngừng phun ra, chỉ cho Phương Nguyên thời gian ba hơi thở. Sao mà hà khắc vậy. Phương Nguyên đột nhiên bật cười, thầm nghĩ quả nhiên không thể nào lừa được Tuyết Hồ Lão Tổ.
Bởi vì không cách nào kéo dài thời gian, hắn cũng chẳng thèm làm bộ nữa:
“Vậy ta sẽ phải thử chút thủ đoạn của lão tổ ngươi thôi.”
“Ha ha ha.”
Tuyết Hồ Lão Tổ ngửa đầu cười dài, tiếng cười dữ tợn:
“Ta biết ngay mà, có thể trở thành chủ sông Nghịch Lưu, làm sao dễ dàng chịu làm kẻ dưới như vậy?
Cho nên ta sẽ đánh bại ngươi, để ngươi phải quỳ dưới đất cầu xin ta.”
Tuyết Hồ Lão Tổ nôn nóng không đợi được, dường như vẫn muốn dồn Phương Nguyên vào chỗ chết.
Nhưng ai biết được đây có phải là mưu kế của lão ta hay không?
Tuyết Hồ Lão Tổ ra tay, một luồng không khí lạnh rả rích không dứt, uy thế hạo đãng đánh xuống.
Nước sông Nghịch Lưu cuồn cuộn, không ngừng nghịch phản thế công của Tuyết Hồ Lão Tổ, từ đó hao tổn một phần nước sông.
Phương Nguyên vẫn đứng im.
Muốn lan đến gần hắn vẫn còn rất sớm.
Nhưng thế cục này hắn tất đã bại.
Bởi vì hắn chỉ có thể bị động cho đánh mà không có bất kỳ thủ đoạn phản kích nào.
Phương Nguyên mỉm cười, nói về phía Trung Châu:
“Cổ tiên Trung Châu từ xa đến làm khách, lúc này không đi còn đợi đến khi nào? Chẳng lẽ chờ cổ tiên Bắc Nguyên tập hợp lại thu thập các ngươi sao?”
Uy Linh Ngưỡng và Bích Thần Thiên lập tức giật mình. Triệu Liên Vân rít lên:
“Hung thủ giết người, ngươi nên quan tâm bản thân ngươi thì hơn. Ta nhất định phải nhìn thấy ngươi chết trước mặt ta mới có thể cam tâm rời đi.”
Những cổ tiên Trung Châu còn lại đều im lặng, ánh mắt nhìn hai vị cổ tiên bát chuyển.
Nhưng Uy Linh Ngưỡng và Bích Thần Thiên vẫn như tượng đá, không hề có bất cứ phản ứng nào.
Phương Nguyên lại nhìn con chồn Mao Lý Cầu, đang định lên tiếng.
Mao Lý Cầu lại cười đắc ý:
“Tiểu oa nhi, ngươi không cần dùng lời nói ép buộc, châm ngòi ly gián nữa, cũng chẳng có lợi ích gì đâu.
Ta ở đây, Tuyết Hồ không giết chết ngươi, ta cũng sẽ giết chết ngươi.”
Nói xong, nó bắt đầu ra tay.
Nó há miệng, phun ra từng luồng khí tức màu tím như màn sương, bị sông Nghịch Lưu phản lại, khiến cho dòng sông tiếp tục hao tổn.
Trong lòng Phương Nguyên cười khổ.
Những tồn tại bát chuyển như thế, mặc kệ người hay thú đều khôn khéo vô cùng, không cách nào dùng lời nói đả động bọn họ được.
“Xem ra, vào lúc này, tất cả đều phải dựa vào mình.”
“Ta mới luyện thành chiêu kia, mặc dù cường đại nhưng muốn đấu với bốn vị bát chuyển, à không, năm người lận, chỉ sợ là khá khó.”
Năm bát chuyển chính là Tuyết Hồ Lão Tổ, Mao Lý Cầu, Bích Thần Thiên, Uy Linh Ngưỡng và Tử Sơn Chân Quân trạng thái không rõ.
Phương Nguyên im lặng nhìn mặt nước dưới chân, nhất thời có chút ngây người.
Thế công bên ngoài như thủy triều, thỉnh thoảng đánh ra bạo hưởng kinh thiên.
Phương Nguyên hoàn toàn không quan tâm những gì bên ngoài, linh cảm thoáng hiện trong đầu hắn.
Hắn thôi động tiên cổ, mặt sông dưới chân theo tâm ý của hắn mà nhấc lên một gợn sóng.
“Xem ra, khi ta thôi động tiên cổ Kiên Trì, ta sẽ là chủ của sông Nghịch Lưu này.
Ta muốn vận dụng bất kỳ tiên cổ nào khác cũng được.”
Vừa nãy hắn sử dụng chính là tiên cổ Kéo Sông.
Dưới tác dụng của tiên cổ Kéo Sông, Phương Nguyên phát hiện mình có thể điều động sông Nghịch Lưu như những dòng sông khác.
Nhưng chỉ dựa vào có bấy nhiêu, Phương Nguyên không có khả năng thoát khỏi nơi này.
Một con tiên cổ Kéo Sông, chẳng qua chỉ là lục chuyển. Muốn di chuyển sông Nghịch Lưu cũng vô cùng chậm chạp.
Từ đó tìm đường thoát, chẳng khác nào thiên phương dạ đàm.
“Tuyết Hồ Lão Tổ có thể lợi dụng sông Nghịch Lưu hình thành đại trận, vì sao ta lại không thể?
Ta là chủ sông Nghịch Lưu, có được tiên cổ Kiên Trì, có thể tự do khống chế dòng sông này. Có lẽ ta có thể hình thành một sát chiêu tiên đạo...”
Suy nghĩ này lập tức nảy sinh trong đầu Phương Nguyên, không gì ngăn cản.
Tiên cổ Kiên Trì giúp Phương Nguyên được sông Nghịch Lưu tán thành. Tiên cổ Kéo Sông có thể thao túng nước sông. Đây chính là cơ sở để tạo thành sát chiêu.
Cộng thêm những cổ trùng khác, việc tạo thành sát chiêu tiên đạo cuối cùng dường như không phải việc khó. Phương Nguyên cảm thấy mình có thể làm được.
Cảm giác này không phải phỏng đoán lung tung. Mà là cảnh giới.
Cảnh giới Phương Nguyên đã được cải thiện rất nhiều.
Quan trọng nhất trong đó chính là Thủy đạo.
Cách đây không lâu, Phương Nguyên đã thành tựu Tông sư Thủy đạo. Bỏ thêm cổ trùng Thủy đạo, toàn bộ sát chiêu tiên đạo nhanh chóng hoàn thành.
Nhưng vẫn còn chưa đủ.
“Vẫn còn chưa đủ... sức mạnh.”
Phương Nguyên ngộ ra. Khung xương đã dựng xong, lông cánh đã đầy đủ nhưng còn thiếu cơ bắp mạnh mẽ.
Chỉ dựa vào hai con tiên cổ là còn chưa đủ.
Vậy thì thêm vào.
Trước tiên Phương Nguyên nghĩ đến chính là Lực đạo.
Vạn Ngã.
Đây là sở trường nhất của hắn, đồng thời cũng là sát chiêu tiên đạo do hắn khai sáng ra sau khi trùng sinh.
Lần này cũng vậy.
Cảnh giới Tông sư Lực đạo, Tông sư Thủy đạo, hết thảy nước chảy thành sông, giống như tự nhiên mà có.
Khoan đã. Phương Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến một sát chiêu tiên đạo không chút liên quan.
Sát chiêu này bắt nguồn từ Gia Luật Quần Tinh. Gã đã lợi dụng mảnh vỡ ngôi sao tạo thành sát chiêu cường đại, hoàn toàn rất giống với việc Phương Nguyên lợi dụng sông Nghịch Lưu bây giờ, chính là đều sử dụng ngoại vật.
Thế là, kinh mạch đã có.
Khung xương, da thịt, cánh chim, kinh mạch, bốn cái đã đủ.
Trong thời gian rất ngắn, Phương Nguyên đã khai sáng ra một sát chiêu tiên đạo.
“Đây là Vạn Ngã thức thứ hai.”
Tinh mang nhấp nháy trong mắt Phương Nguyên.
Có cảnh giới, Phương Nguyên ngay tại chỗ nghĩ ra một sát chiêu tiên đạo.
Bởi vì lấy Vạn Ngã làm căn cơ, cho nên chiêu này được Phương Nguyên gọi là Vạn Ngã thức thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận