Cổ chân nhân

Chương 2431: Đánh cược phố Hải thị (1)

Đến lúc này, Phương Nguyên hoàn toàn không còn hoài nghi tính chân thực của chân truyền Nhạc Thổ Tiên Tôn nữa.
Cổ sư, cổ tiên lưu lại truyền thừa của mình là một trong những đặc điểm văn hóa lớn nhất của thế giới này.
Mỗi một truyền thừa đều tràn ngập ấn ký cá nhân, bảo lưu phong cách của người đó, hoặc mang theo khát vọng mãnh liệt.
Ví dụ như di tàng của Tửu Hoa Hành Giả. Ông ta là vì trả thù sơn trại Cổ Nguyệt, cho dù bỏ mình cũng muốn báo thù. Ông ta lưu lại quang ảnh, phục chế hình ảnh chiến bại năm đó của tộc trưởng Cổ Nguyệt tộc, đào móc địa đạo, cuối cùng dẫn Phương Nguyên phá hư nguyên tuyền của sơn trại Cổ Nguyệt.
Hoặc như lầu Chân Dương. Đây là chân truyền Vận đạo do Cự Dương Tiên Tôn lưu lại, mục đích chủ yếu là duy trì sự thống trị của huyết mạch hoàng kim Bắc Nguyên, mưu cầu phúc lợi cho hậu đại của mình.
Còn có chân truyền Hắc Phàm.
Hắc Phàm vốn muốn truyền y bát cho cháu gái. Đáng tiếc vận mệnh sai lầm, khiến ông không được toại nguyện.
Còn có chân truyền Ảnh Tông.
Nếu U Hồn Ma Tôn không thất bại, không bị Tiên Đình bắt giữ, chân truyền này tuyệt sẽ không có.
Nhưng ông ta lại bị bắt, Phương Nguyên nhậm chức, để tăng cường thực lực của hắn, từ trong tuyệt cảnh tranh thủ một chút hi vọng yếu ớt nhất, lúc này mới có chân truyền Ảnh Tông.
Truyền thừa nào cũng không giống nhau.
Chân truyền Nhạc Thổ Tiên Tôn khác với các chân truyền khác rất lớn.
Nó tràn ngập sự bình thản, thiện ý, quang minh và ấm áp. “Nếu có một ngày ta thất bại bỏ mình, dốc hết toàn lực cũng không có hi vọng.
Như vậy ta cũng sẽ lưu lại truyền thừa.”
Phương Nguyên suy nghĩ lan man.
Tuy hắn là một Thiên Ngoại Chi Ma, nhưng sinh tồn, giãy giụa, phấn đấu ở cái nơi này lâu như vậy, hắn đã sớm dung nhập vào nó.
Nếu hắn bố trí chân truyền Phương Nguyên, tất nhiên sẽ cổ vũ kẻ đến sau tiếp tục theo đuổi vĩnh sinh.
Thời gian trôi qua, bảy tám ngày thoáng một cái đã vụt qua.
Trong khoảng thời gian này, Phương Nguyên làm rất nhiều nhiệm vụ.
Tên của hắn đã đứng đầu trên bảng công đức. Ào ào ào.
Thủy triều lên xuống, gió biển tanh ẩm thổi vào mặt.
Lần này Phương Nguyên đến Hải thị.
Hắn nhận được nhiệm vụ, chính là trừng trị một tên gian thương ở đây.
Hải thị rất thịnh hành ở Đông Hải.
Dựa theo quy mô mà phân chia, tổng cộng có ba loại, hải thị cỡ nhỏ, cỡ trung, cỡ lớn.
Nếu dựa theo thời gian mà phân chia thì có hải thị tạm thời, hải thị cố định.
Hải thị là nơi tập kết nguyên liệu tu hành, trao đổi tài nguyên. Ở cõi yên vui này cũng có hải thị. Đây là một hải thị có vị trí cố định.
Mặc dù không phải mở một thời gia dài, nhưng hơn phân nửa thời gian đều mở cửa.
Nơi quan trọng nhất của hải thị là một hòn đảo nhỏ.
Hòn đảo nhỏ này sẽ có gần nửa năm bị nước biển bao phủ. Đây là thời gian hải thị đóng cửa. Đợi đến khi đảo nhỏ xuất hiện, hải thị sẽ mở cửa trở lại.
Bên ngoài đảo nhỏ có rất nhiều cổ phòng, phần lớn có hình dạng thuyền, dùng xích sắt để nối lại một chỗ.
Trên boong thuyền, xung quanh Phương Nguyên đều là dòng người.
Có cổ sư Nhân tộc, cũng có Giao nhân.
Giao nhân có rất nhiều, gần như chiếm phân nửa.
Tình huống này vô cùng hiếm thấy ở năm vực.
Dù sao, hiện tại Nhân tộc vi tôn.
Các dị nhân khác đều bị xa lánh, chèn ép, gần như không có không gian sinh tồn, cụp đuôi mà đối nhân xử thế. “Nào nào, đến đây xem một chút đi. Đây là san hô thủy tinh tốt nhất đấy.”
“Cổ phòng Hà Xa còn ba tòa, mua đi mua đi.”
“Mua bùn Đại Minh, có bao nhiêu mua bấy nhiêu...”
Âm thanh gào to, tiếng rao bán, cò kè mặc cả truyền vào tai Phương Nguyên, vô cùng ồn ào và náo nhiệt.
Rất nhiều cổ sư đều bố trí sạp hàng cỡ lớn hoặc nhỏ trên boong thuyền, có rất ít phàm nhân buôn bán.
Phương Nguyên vượt qua một cổ phòng, đến đảo nhỏ chính giữa hải thị.
Hắn điều tra được, nhiệm vụ lần này là nghiêm trị gian thương, mà tên gian thương này lại ở đảo nhỏ trung tâm. Đương nhiên, hoàn thành nhiệm vụ chỉ là mục đích thứ yếu.
Mục đích chính yếu nhất là thám thính tin tức.
Hải thị này gần biển Trấn Ma Hối Khốc, lại tập trung rất nhiều cổ sư và thế lực.
Phương Nguyên muốn thám thính tin tức cổ Hối Hận, hi vọng sẽ rất lớn.
Mặc dù đến đây lâu như vậy, nhưng Phương Nguyên chưa từng đến biển Trấn Ma Hối Khốc.
Cổ tiên trong cõi yên vui này cũng không có quá nhiều tự do đi lại.
Ví dụ như nhiệm vụ thứ nhất, Phương Nguyên chỉ có thể loanh quanh trên đảo nhỏ, khoảng cách cực hạn. Địa điểm của mỗi nhiệm vụ đều có sự trói buộc này.
Về phần trở lại trước bia công đức thì rất đơn giản, chỉ cần trong lòng cổ tiên mặc niệm ba lần “trở về” là đủ.
Từ điểm này, Phương Nguyên có thể cảm nhận được đầy đủ thủ đoạn của Nhạc Thổ Tiên Tôn.
Dù nội tình Phương Nguyên thâm hậu, tu vi cấp độ bát chuyển, nhưng hắn vẫn không cách nào phá giải được bố trí của Nhạc Thổ Tiên Tôn.
Mặc dù hắn chưa từng ngừng lại việc nghiên cứu bia công đức và cõi yên vui.
Ngoài ra, câu thông giữa các cổ tiên cũng gặp trở ngại.
Trước, bọn họ không thể câu thông Bảo Hoàng Thiên, cũng không thể liên lạc với bên ngoài.
Tiếp theo, bọn họ cũng không thể kịp thời giao lưu với nhau.
Bất đắc dĩ, mọi người mới nghĩ cách vứt phàm cổ Tín đạo trước bia công đức. “Hẳn là nơi này.”
Một lát sau, Phương Nguyên dừng bước. Đây là một phường đổ thạch, trên bảng hiệu trước cửa có viết ba chữ Kim Ngọc Phòng.
Kim Ngọc Phòng tọa lạc trên dải đất trung tâm đảo nhỏ, đại diện cho quy cách tối cao của hải thị.
Không phải cổ sư nào cũng có thể tùy tiện tiến vào. Ở đây được canh phòng rất nghiêm ngặt. Đương nhiên, thủ đoạn phàm nhân làm sao có thể làm được gì Phương Nguyên chứ. ‘Xem ra, ta không ngại làm một trận đổ thạch rồi.”
Phương Nguyên . Âm Thầm cười lạnh.
Muốn nghiêm trị gian thương cũng không cần phải giết người đó.
Phương Nguyên cũng đã từng có một khoảng thời gian làm gian thương, thậm chí còn tự mình mở một phường đổ thạch, cho nên hắn biết rất rõ điều gì có thể làm cho thương nhân phường đổ thạch đau lòng nhất.
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên tiến vào.
Một số ký ức chợt hiện lên trong đầu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận