Cổ chân nhân

Chương 1842: Dùng trí khuyên Tuyết Hồ Lão Tổ (1)

Hắn vẫn đang tiến lên.
Ta đã từng hò hét quá, theo thời gian dần trôi, ta không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Ta đã từng nỉ non quá, theo thời gian dần trôi, ta không còn rơi lệ nữa.
Ta đã từng bi thương quá, theo thời gian dần trôi, ta đã có thể tiếp nhận tất cả.
Ta đã từng vui sướng quá, theo thời gian dần trôi, ta đã coi nhẹ thế gian.
Còn bây giờ.
Ta chỉ còn lại mặt không biểu cảm, ánh mắt của ta cứng như bàn thạch, trong lòng của ta chỉ còn lại kiên trì.
Đây chính là ta, một nhân vật nhỏ nhoi, Phương Nguyên, kiên trì.
Ánh sáng đột nhiên bộc phát không thể nhìn gần.
Tiên cổ Kiên Trì trong thời khắc này đã được luyện thành.
Bên ngoài sông Nghịch Lưu, chúng tiên tận mắt nhìn thấy tất cả, nhất thời đều chìm vào im lặng.
Chỉ thấy nước sông Nghịch Lưu hơi dập dờn, chậm rãi chảy xuôi.
Một cổ tiên thất chuyển diện mạo thiếu niên, áo trắng, tóc đen như suối, hai mắt thâm thúy đang đứng trong nước, dáng người như tùng trong gió.
“Hắn đã thật sự luyện thành tiên cổ Kiên Trì.”
Bạch Ngưng Băng lẩm bẩm, biểu hiện phức tạp.
“Hắn đã làm được chuyện mà Nguyên Liên Tiên Tôn đã từng làm?”
Cổ tiên Trung Châu vẫn không thể tin được.
“Các người nhìn đi, hắn đã không còn tiến lên nữa, vẫn đứng ngay tại chỗ nhưng sông Nghịch Lưu không đào thải hắn.”
Thi Chính Nghĩa chỉ tay nói. Phương Nguyên hơi nhắm mắt, một nửa tinh thần tập trung vào tiên khiếu của mình. Một con tiên cổ hoàn toàn mới đã triệt để thành hình, xuất hiện bên trong tiên khiếu của hắn. Tiên cổ Kiên Trì.
Nó có hình vuông như bia đá, thể tích khá lớn, trọng lượng nặng như một con cự kình, toàn thân tản ra màu đen.
Người ta chỉ cần liếc nhìn một cái, giống như nhìn thấy đá ngầm vạn năm không ngã trong biển.
Thật sự là một con tiên cổ rất lạ. Từ hình thể mà nói, nó chính là con tiên cổ lớn nhất mà Phương Nguyên có được từ trước đến nay.
“Tiên cổ thất chuyển...”
Phương Nguyên từ khí tức tiên cổ phát ra, rõ ràng cảm nhận được số chuyển của con tiên cổ này. Không phải bát chuyển, cũng không phải cửu chuyển. Phương Nguyên ngược lại vì thế mà cảm thấy vui vẻ. Tiên cổ không phải số chuyển càng cao là càng tốt. Điều này không cần nói, bất kỳ cổ tiên nào cũng biết rõ.
Tiên cổ Kiên Trì thất chuyển phối hợp với tu vi thất chuyển của Phương Nguyên, mới gia tăng được sức mạnh cho nhau. “Rốt cuộc nuôi con tiên cổ Kiên Trì này bằng gì?
Tác dụng của nó ra sao? Làm sao ta mới có thể gia tăng ứng dụng?”
Đủ loại vấn đề hiện lên trong lòng Phương Nguyên. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, thu hồi tâm thần, tập trung toàn bộ chú ý ra bên ngoài. Bên ngoài sông Nghịch Lưu, ba vị cổ tiên bát chuyển vẫn đang nhìn hắn chằm chằm.
Các cổ tiên còn lại cũng đều phát ra ác ý, ngo ngoe muốn động với Phương Nguyên.
“Có tiên cổ Kiên Trì, có thể chinh phục được sông Nghịch Lưu.”
Phương Nguyên rất nhanh phát hiện, sông Nghịch Lưu dưới chân hắn giống như một con mèo ngoan ngoãn.
Áp lực khổng lồ trước đó đã tan thành mây khói.
Phương Nguyên dừng lại, đứng yên bất động, sông Nghịch Lưu ngược lại vô hiệu với hắn. Không chỉ như vậy, Phương Nguyên phát hiện hắn đã có thể sử dụng cổ trùng, đồng thời còn có thể tự do mở ra cánh cửa tiên khiếu.
“Hay lắm.”
Phương Nguyên phấn chấn trong lòng, nhét thi thể Mã Hồng Vận vào trong tiên khiếu của mình.
Hồn phách của Mã Hồng Vận cũng theo đó mà vào trong tiên khiếu của Phương Nguyên.
Hồn phách của Mã Hồng Vận có được chân truyền Chúng Sinh Vận. Điều này Phương Nguyên nhớ rất kỹ.
Khi còn ở phúc địa Vương Đình, Mã Hồng Vận, Triệu Liên Vân được Chúng Sinh Vận che chở, riêng phần mình biết được một phần nội dung chân truyền.
“Bây giờ hồn phách của Mã Hồng Vận đã rơi vào tay ta. Nội dung chân truyền Chúng Sinh Vận mà y đang nắm giữ, tất nhiên cũng lọt vào tay ta.
Đáng tiếc trên người Triệu Liên Vân có tiên cổ cửu chuyển, cũng không bắt được nàng ta làm tù binh.” Đối với Phương Nguyên mà nói, hồn phách Mã Hồng Vận có không ít giá trị để lợi dụng, nhưng nhục thân, mặc dù cũng không phải phàm nhân cho lắm nhưng đã bị luyện sống nhiều lần, cùng lắm cũng chỉ được xem là cổ tài.
Phương Nguyên hơi cau mày. Nếu bây giờ hắn bắt được Triệu Liên Vân, có lẽ còn có thể lợi dụng nàng đàm phán với đám cổ tiên kia. Nhưng vừa nãy, Triệu Liên Vân nhờ cổ Tình Yêu phát uy, thoát khỏi hiểm cảnh, một lần nữa trở lại bên cạnh Bích Thần Thiên và Uy Linh Ngưỡng.
“Liễu Quán Nhất Bắc Nguyên, không nghĩ đến trận đại chiến này lại thành toàn thanh danh cho ngươi.” Uy Linh Ngưỡng thở dài.
“Ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết.”
Triệu Liên Vân kêu to, âm thanh bén nhọn, hai mắt nhìn Phương Nguyên tràn ngập cừu hận và oán độc. Nàng yêu Mã Hồng Vận bao nhiêu thì càng hận Phương Nguyên bấy nhiêu.
“Liễu Quán Nhất, cho dù ngươi trở thành chủ sông Nghịch Lưu thì như thế nào?”
Tuyết Hồ Lão Tổ cười lạnh.
“Tiểu tử thúi, ngươi đúng là rất có năng lực. Nhưng ngươi cũng nên dừng lại ở đây rồi.
Ngươi giết chết Mã Hồng Vận, khiến cho Mao gia ta còn chưa ra tay đã thất bại.
Ngươi hãy ngoan ngoãn rời khỏi sông Nghịch Lưu, Mao gia ta sẽ một bàn tay đập chết ngươi, cho ngươi thống khoái. Rống!”
Hai mắt Mao Lý Cầu bắn ra hung mang.
“Đúng là đáng ghét!”
Phương Nguyên . . Âm Thầm nghiến răng.
Bây giờ, hắn là người duy nhất trong sông Nghịch Lưu, nhưng tình thế đối với hắn mà nói cũng chẳng chuyển biến tốt đẹp bao nhiêu.
Hắn giống như bị vây bên trong sông Nghịch Lưu.
Mặc dù hắn đã luyện ra được tiên cổ Kiên Trì, chinh phục sông Nghịch Lưu, nhưng cũng không vì thế mà chiếm cứ chủ động, nghênh ngang rời đi. Nhất là Mã Hồng Vận đã chết, không bắt được Triệu Liên Vân, lại càng khiến cho Phương Nguyên lâm vào tình thế cực kỳ bị động.
“Ba vị bát chuyển tồn tại, rất nhiều cường giả cổ tiên, còn có thiên ý lai vãng...”
Phương Nguyên nhìn quanh một vòng, phát hiện hắn đúng là bốn bề thọ địch.
Lần này luyện thành tiên cổ Kiên Trì, danh tiếng quá lớn, khiến cho hắn trở thành mục tiêu công kích.
Tuyết Hồ Lão Tổ bỗng nhiên mở to miệng khẽ quát một tiếng, phun ra một luồng không khí lạnh thấu xương.
Luồng không khí lạnh rất nhanh tấn công sông Nghịch Lưu.
Mặt sông lấp lóe, trực tiếp phản luồng không khí lạnh ngược trở về.
Tuyết Hồ Lão Tổ phi thân tránh né, chăm chú nhìn mặt sông, cười lạnh nói:
“Liễu Quán Nhất ngươi làm hỏng chuyện lớn của ta.
Bây giờ ngươi đầu hàng, dâng lên sông Nghịch Lưu, ta có thể lưu cho ngươi một mạng, sung làm nô bộc của ta.
Nhưng nếu ngươi khư khư cố chấp, còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, ta đảm bảo ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không yên.”
Nói xong, lão ta lại tiếp tục phun ra luồng không khí lạnh công kích sông Nghịch Lưu.
Sông Nghịch Lưu không ngừng nghịch phản lại thế công ra bên ngoài, nhưng Tuyết Hồ Lão Tổ đều né tránh rất nhanh, tiếp tục uy hiếp:
“Liễu Quán Nhất, nếu ngươi cứ trông cậy vào việc sông Nghịch Lưu bảo vệ ngươi an toàn, vậy ngươi đã tính sai rồi.
Tuy sông Nghịch Lưu là bí cảnh thiên địa, uy năng rất lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là tử vật, nghịch phản thế công trở lại, nó cũng sẽ bị hao tổn.
Tích lũy lại, một ngày nào đó, nước sông sẽ khô cạn.
Đến lúc đó, đó sẽ là ngày chết của ngươi.”
Theo công kích của Tuyết Hồ Lão Tổ, sông Nghịch Lưu quả nhiên đã bắt đầu hao tổn.
Mặc dù chỉ từng chút từng chút một, nhưng cứ theo đà này sẽ có lúc tiêu sạch.
Phương Nguyên lớn tiếng phản bác:
“Tuyết Hồ Lão Tổ, uổng cho ngươi là đệ nhất nhân bát chuyển Bắc Nguyên. Người phá hư đại kế của ngươi là cổ tiên Trung Châu. Ngoài ra, nói không chừng còn có Trường Sinh Thiên mai phục thiết kế.
Chẳng qua vừa lúc ta gặp phải, cơ duyên xảo hợp xuất hiện ở đây. Ngươi không lo đi đối phó đại địch chân chính, lại đi đối phó với tiểu nhân vật như ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận