Cổ chân nhân

Chương 2575: Trần Y rút lui (2)

Phương Nguyên lặng lẽ xuất động, bỗng nhiên ra tay, một lần nữa thi triển Đạo Tặc Quỷ Thủ.
Tiên cổ phòng Trung Châu lập tức gặp nạn, bị Phương Nguyên trộm một nắm lớn cổ trùng.
Chỉ một lát sau, hắn đã thu hoạch được ba con tiên cổ.
Tính luôn thu hoạch bên trong thành Đế Quân, hắn đã cướp được hơn mười tiên cổ từ các tiên cổ phòng.
Đối với những con tiên cổ này, có con biết, có con hắn không biết.
Phân thân Trụ đạo của hắn vẫn tắm trong vầng sáng trí tuệ, không ngừng suy tính nên sử dụng đám cổ trùng này như thế nào.
Thấy tình huống không ổn, Lệ Hoàng bỏ qua Phượng Tiên Thái Tử chạy đến dây dưa với Phương Nguyên.
Cảnh tượng ở chiến trường Đế Quân trước đó lại tái diễn lần nữa.
Phương Nguyên bị Lệ Hoàng quấn lấy, khó mà ra tay với tiên cổ phòng. “Hừ, tên Phượng Tiên Thái Tử này giả bộ giống như đúc, cố ý thả Lệ Hoàng đi.”
Phương Nguyên hừ lạnh trong lòng, kiềm chế không phát.
Phượng Tiên Thái Tử thủy chung vẫn là một phiền phức.
Càng làm cho Phương Nguyên cảm thấy phiền phức hơn chính là, Tiên Đình đang thôi phát sát chiêu Nhân đạo cửu chuyển, Nhân Trung Hào Kiệt.
Nhờ có Nhân Trung Hào Kiệt tăng phúc, chiến lực của đám người Thanh Dạ và tiên cổ phòng Trung Châu tăng vọt mấy lần, ngăn cản thế công cuồng mãnh của liên quân Nam Cương và Bắc Nguyên.
“Không thể hỗn chiến như vậy mãi.
Thời gian có hạn, chúng ta rút vào trong trận đi.”
Phương Nguyên cao giọng kêu to. Đám người Vũ Dung co vào phòng tuyến, vội vàng thu hồi tiên cổ phòng chui vào đại trận Ngũ Giới. Đại trận Ngũ Giới toàn lực thôi động, khói chướng ngũ sắc rất nhanh lan tràn, bao trùm toàn bộ chiến trường.
Bên trong khói chướng ngũ sắc, cổ tiên Trung Châu gặp phải áp chế rất lớn.
Cũng như Trần Y trước đó, những người này đều được sát chiêu Nhân Trung Hào Kiệt hỗ trợ, uy năng sát chiêu tăng vọt, tổn thương do phản phệ cũng liên tục tăng lên. “Không nghĩ đến thủ đoạn Đào Chú lại ảo diệu như thế.”
Trong đại trận, Ba Thập Bát cảm thán không thôi.
Vũ Dung im lặng..
Chuyện này vốn cũng không nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Chính bởi vì ông ta đã sớm phát hiện điều này, cho nên mới không tiếc tiết lộ nội dung chân truyền cũng phải hợp tác với Trì Khúc Do.
Trì Khúc Do cũng biết đây là đồ tốt, nhưng trước đó lại không cách nào dùng đến.
Bây giờ đại trận cải tiến thành công, lập tức phát huy được tác dụng.
“Chỉ tiếc là khói ngũ sắc này không phân biệt địch ta, Trung Châu bị áp chế, chúng ta cũng phải chịu phản phệ.”
“Chỉ có Phương Nguyên mới hoạt động tự nhiên mà thôi.”
Dược Hoàng nói.
Rất nhiều người nhìn về phía Phương Nguyên, biểu hiện hâm mộ. “Đáng tiếc.”
Phương Nguyên thầm than.
Nếu hắn có được chân truyền Đào Chú, dựa vào vầng sáng trí tuệ và cảnh giới Trí đạo, Trận đạo không tầm thường của hắn, chiến lực của hắn sẽ một lần nữa tăng vọt.
Chỉ có thể nói một câu, hắn hoàn toàn không có biện pháp với sát chiêu Nhân Trung Hào Kiệt, nhưng nếu có khói ngũ sắc, đám người Lệ Hoàng cũng sẽ gặp áp chế.
Nói không chừng, trong chiến trường thành Đế Quân, Phương Nguyên đã có thể dốc hết sức để bình định.
Lúc trước, hắn rút khỏi dãy núi Ngũ Giới, không cách nào thu được chân truyền Ngũ Giới, hắn đã cảm thấy rất tiếc.
Bây giờ xem ra, cảm giác này của hắn không sai. ...
Chiến trường phúc địa Bất Bại.
“Địch quân đã tiến vào đại trận, xem ra là muốn phát huy đầy đủ uy năng khói chướng ngũ sắc. Đám người Lệ Hoàng nhất định sẽ gặp phiền phức.”
Trần Y vẫn luôn chú ý tình hình chiến trường.
“Chúng ta phải ra ngoài trợ giúp sao? Nói không chừng có thể liên hợp viện quân đánh tan đại trận quân địch.
Chỉ cần đại trận vừa vỡ, tiên cổ hạch tâm bị hủy một hai con, bọn họ sẽ không còn sức lật bàn.”
Bạch Thương Thủy đề nghị.
Trần Y suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu:
“Không cần mạo hiểm.
Hiện tại đại cục cực kỳ có lợi cho chúng ta.
Bảo bọn họ trở về, tiến vào đại trận Cửu Cửu Liên Hoàn Bất Tuyệt.”
Trần Y không những không chủ động xuất kích, ngược lại muốn thu binh lực Lệ Hoàng về.
Ông quyết định kéo dài thời gian.
Phương Nguyên bay ra khỏi đại trận, bắt đầu đối phó đám người Lệ Hoàng.
Bên trong khói chướng ngũ sắc, đám người Lệ Hoàng khổ chiến với Phương Nguyên, bị quản chế rất nhiều, bó chân bó tay.
Sau khi bị ăn thiệt không ít, Lệ Hoàng hạ mệnh lệnh rút lui.
Một đám người chui vào bên trong đại trận Cửu Cửu Liên Hoàn Bất Tuyệt.
Nhất thời, hai bên đều chui vào đại trận của mình.
Tiếng chém giết vốn tràn ngập chiến trường, chỉ để lại tiếng gió Vô Hạn Phong vun vút.
Vũ Dung và Phương Nguyên đều ở ngoài trận.
Vũ Dung cẩn thận khống chế Vô Hạn Phong tránh khói chướng ngũ sắc, từ một hướng khác nhào về phía đại trận Tiên Đình.
Phương Nguyên ẩn thân đằng sau khói chướng, theo khói chướng lan tràn đến gần đại trận Tiên Đình. “Cứ chống đỡ như vậy.
Chỉ cần chiến trường Tiên Đình được bình định, đó chính là chúng ta chiến thắng.”
Bên trong đại trận Cửu Cửu Liên Hoàn Bất Tuyệt, Trần Y lớn tiếng cổ vũ sĩ khí.
Nhưng ông ta vừa dứt lời đã nghe một tiếng nổ thật lớn.
Chúng tiên vội vàng nhìn lại, thấy khói chướng lăn lộn không ngớt. Đại trận Ngũ Giới của phe Phương Nguyên đột nhiên nổ nát.
Một bóng người từ trong khói chướng ngũ sắc giống như mũi tên bắn ra. “Phượng Tiên Thái Tử, ngươi làm cái gì vậy?”
“Giết ông ta, ông ta nhất định là nội gián của Tiên Đình.”
“Trì Khúc Do đại nhân, ngài sao rồi? Mau đến cứu tỉnh Trì đại nhân.”
Dị biến phát sinh, cổ tiên Nam Cương và Bắc Nguyên đều rối loạn tùng phèo.
“Phượng Tiên Thái Tử, ngươi đừng hòng đào thoát.”
Ngoài trận, Phương Nguyên và Vũ Dung đều quay người chặn Phượng Tiên Thái Tử.
Bạch Thương Thủy vui mừng quá đỗi:
“Thì ra Phượng Tiên Thái Tử đã ra tay trong trận phá hủy đại trận của địch quân.
Làm rất tốt.”
Một số cổ tiên không biết nội tình, thấy tình huống này, tất cả đều trợn mắt há mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận