Cổ chân nhân

Chương 2720: Đột phá hoang hồn (1)

Đương nhiên, kho tàng Tiên Đình cực kỳ phong phú. Điểm này bọn họ cao hơn Phương Nguyên. Cho dù Phương Nguyên chiếm đoạt tích lũy cả đời của cổ tiên nhiều hơn cũng khó nhìn thấy bóng lưng của Tiên Đình. Luyện một trận, tất cả đều tốt đẹp, tinh thần Phương Nguyên phấn chấn, lại quát lớn: “Tiếp theo là tác giả trân.” Tác giả trân không phải trân châu mà là một loại tiên tài Biến Hóa đạo có thể biến thành bất cứ trân bảo nào. Nó cũng có cấp độ bát chuyển, là chủ tài luyện cổ giống Hưng Nhiên Hiểu Xuân Quang. Tác giả trân rất nhanh dung nhập vào trong ngọn lửa. Phương Nguyên lại gọi: “Bạch Ngưng Băng.” Bạch Ngưng Băng đã sớm đứng bên trong một trận nhãn. Lúc này nàng rạch cánh tay một cái, một dòng máu bắn ra từ vết thương. Máu vừa tiến vào ngọn lửa, phù một tiếng, ngọn lửa màu đỏ đã biến thành màu hồng. Đồng thời, một luồng huyết khí nồng đậm lan tràn bốn phía. Mao Lục lập tức ra tay, nhanh chóng thu nạp huyết khí, không để nó lọt ra ngoài. Nếu không làm như vậy, số huyết khí này sẽ tạo thành quấy nhiễu nghiêm trọng đối với phần luyện cổ kế tiếp. Ngọn lửa càng đốt càng ít, rất nhanh co lại bằng nắm tay, tốc độ giảm bớt cực nhanh. Phương Nguyên hít sâu một hơi, sắc mặt cổ tiên còn lại đều nghiêm túc. Sau đó chính là bước quan trọng. “Thả ra lửa Kinh Đào Thăng Long.” Phương Nguyên hạ lệnh. Lửa Kinh Đào Thăng Long giống như có linh tính, lúc này muốn đào thoát khỏi đại trận nhưng nào được như thế chứ? Đại trận Luyện đạo Trường Mao đã ngăn nó lại, cưỡng ép nó chạm vào ngọn huyết diễm. Hai ngọn lửa ban đầu phân biệt rõ ràng, nhưng không bao lâu sau lại dung hội cùng một chỗ, hình thành một ngọn lửa hỗn hợp, sắc thái lộng lẫy. Ngọn lửa hỗn hợp cũng càng đốt càng ít, đồng thời khói đặc cuồn cuộn, hun mọi người chảy cả nước mắt. Khói đặc bay xuống, bao phủ ngọn lửa, hình thành một quả cầu khói đen nhánh, từ ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy ngọn lửa đang cháy ở chính giữa nhất. Oành. Quả cầu khói kéo dài gần nửa canh giờ, sau đó đột nhiên nổ tung, ngàn vạn luồng khói đặc giống như quần long loạn vũ, nhất thời khí lưu lao nhanh, giống như âm thanh long khiếu xuyên qua người. Một cổ sư long nhân đứng lên trong khói đặc, mở ra bộ pháp, ngang nhiên hiện thân. Thể trạng hắn tráng kiện, gương mặt anh tuấn, sóng mũi cao, khóe môi kiên nghị đều tạo nên sự oai hùng kiệt luân cho hắn. Người hắn khoác vảy rồng màu vàng, long đồng hổ phách, trán còn mọc một cặp sừng rồng màu vàng. Nhìn thấy hắn, địa linh Lang Gia cười ha hả, khoa tay múa chân: “Thành công, chúng ta thành công rồi.” Không sai, vị cổ sư thanh niên nhất chuyển này chính là phân thân Long nhân mà Phương Nguyên vất vả tạo ra. ... Tiên khiếu chí tôn. Đại trận Hồn đạo đã được trải thỏa đáng. Đại trận lơ lửng giữa không trung, ước chừng bao trùm phạm vi ba trăm dặm. Đại trận phát ra ánh sáng ảm đạm, giống như một cái đĩa tròn, mép dày còn chính giữa thì mỏng. Âm phong bên trong đại trận nổi lên bốn phía, nhiệt độ giảm xuống, còn ngoài trận thì giống như ngày bình thường. Sau khi Phương Nguyên sử dụng thần niệm thăm dò nhiều lần, cảm thấy hài lòng: “Đại trận này do sát chiêu Hồn đạo cải tiến, so với sát chiêu càng thêm ổn định. Người điều khiển sẽ càng thêm tinh tế, tỉ mỉ.” Đây chính là diệu pháp tu hồn được ghi lại bên trong chân truyền Ảnh Tông, có thể giúp nhân hồn đột phá cực hạn bản thân, đạt đến cấp độ hoang hồn. Phương Nguyên dựa trên cơ sở sát chiêu tu hồn, thông qua cảnh giới Trận đạo cải tiến nó một cách hoàn mỹ. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, ức nhân hồn của Phương Nguyên tiến vào đại trận. Hồn phách Phương Nguyên bóp nát một hồn hạch hoang thú. Khi hồn phách của hắn tiến vào đại trận, hắn đã bóp nát hồn hạch này rồi. Hồn hạch đã sớm được xử lý, lúc này dưới sự ảnh hưởng của đại trận, trở nên yếu ớt không chịu nổi. Hồn hạch vừa vỡ, lập tức biến thành sương mù bay ra ngoài. Đại trận gia tốc vận chuyển, khiến cho sương mù nhanh chóng tràn ngập, bao phủ toàn bộ ức nhân hồn của Phương Nguyên. Mấy canh giờ sau, đám sương mù dần dần trở nên mỏng manh cho đến khi tiêu tán. Ức nhân hồn của Phương Nguyên vẫn bảo tồn như cũ, dung mạo tương tự với tiên thể chí tôn, ngưng tụ sống động như thật. Cảm giác và trải nghiệm hồn phách Phương Nguyên hoàn toàn khác với trước đó. “Đây chính là hoang hồn?” Hồn phách Phương Nguyên đánh giá hai tay của mình. Hắn rõ ràng cảm giác được, mặc dù bề ngoài của mình không có bao nhiêu thay đổi, nhưng bên trong lại có một luồng sức mạnh mênh mông. Sức mạnh này, trạng thái trước đó hoàn toàn không thể ngưỡng vọng. Ức nhân hồn chỉ là sự can thiệp vật chất, nếu bị dã thú bình thường vây công cũng sẽ gặp nguy hiểm. Còn chiến lực hoang hồn khác nhau một trời một vực với ức nhân hồn. “Tiếp theo chính là kiểm nghiệm thực chiến.” Hồn phách Phương Nguyên bay ra khỏi đại trận. Hắn đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Một con hoang thú đang bị cầm tù cách đó không xa. Con hoang thú vừa mới được tự do, lập tức nhìn thấy một hồn phách thể trạng như người trưởng thành màu mực đang bay về phía mình. Nó hét lớn một tiếng, dự cảm chẳng lành bộc phát, lập tức mở to cái miệng rộng táp vào hồn phách Phương Nguyên. Hồn phách Phương Nguyên đột nhiên bay vụt lên, tránh được cú táp của hoang thú, bay lên đỉnh đầu của nó. Hồn phách Phương Nguyên bỗng nhiên nhấc chân, sau đó chân phải như chiến phủ đánh xuống thật mạnh. Oành! Một tiếng vang thật lớn, cơ thể như ngọn núi nhỏ của con hoang thú lập tức bị thương nặng, bị Phương Nguyên đá bay. “Đến đây.” Hồn phách Phương Nguyên đuổi kịp, lại vung chân. Trí tuệ hoang thú nào bì kịp được với Phương Nguyên, cộng thêm thể trạng khá lớn, bị Phương Nguyên linh hoạt trốn tránh, đành phải bị động mặc cho hắn đánh. Phương Nguyên cứ quyền mà nện xuống. Một lát sau, hắn đánh cho con hoang thú này kêu rên không ngừng, rốt cuộc không còn đấu chí, liền quay đầu bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận