Cổ chân nhân

Chương 1888: Mời ngươi “đánh giá” (1)

Tâm niệm Phương Nguyên vừa động, cười trộm một tiếng, sau đó nói:
“Vậy ta xin liều một bài, mong các vị đừng cười.”
“Xin rửa tai lắng nghe đại tác của tiên hữu.”
“Chúng ta rất trông mong.”
Gương mặt La Mộc Tử và Luân Phi đều là ý cười. Sau một khắc, chúng tiên đều nghe Phương Nguyên ngâm.
“Biển ơi biển, ngươi chỉ toàn là nước.”
“Tuấn mã ơi tuấn mã, ngươi chỉ có bốn chân.”
“Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nàng chỉ có hai mắt thật to, còn có cái miệng rộng.”
Bài thơ kết thúc.
Toàn trường yên tĩnh. Gương mặt chúng tiên đều cứng ngắc. Ngay cả Kiều Ti Liễu và Thiên Lộ tiên tử cũng không ngoại lệ.
“Cái này... đây là cái quỷ gì vậy?”
“Đây là thơ sao? Đây là nói bậy thì có.”
“Mãng phu! Vũ Di Hải hoàn toàn là mãng phu.”
“Cái quái gì thế? Ngắm trăng ngâm thơ tao nhã đến cỡ nào! Không khí đã bị hắn phá hư hoàn toàn.”
Các cổ tiên đều có chung tiếng lòng, gào thét trong đầu. Phương Nguyên cười tủm tủm nhìn Kiều Ti Liễu: “Không biết Kiều gia tiên tử có hài lòng không?”
“Hài lòng cái rắm!”
“Vấn đề này, ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi sao?
Da mặt của ngươi đúng là đù dày.”
La Mộc Tử, Luân Phi gào thét trong lòng nhưng ngại phong độ, ngoài mặt không biểu hiện điều gì, trong lương đình vẫn yên lặng như cũ.
“Ha ha ha...”
Kiều Ti Liễu mỉm cười, nghe sao đều rất miễn cưỡng:
“Bài thơ này rất đặc biệt. Nói thật, ta chưa từng nghe qua dạng thơ như thế. Không hổ danh là do Vũ Di Hải ngươi làm. Tinh tế ngẫm lại, đúng là có chút thú vị, khiến cho ta cảm thấy ngấm vào rất lâu.”
La Mộc Tử:
“....”
Luân Phi:
“...”
La Mộc Tử, Luân Phi im lặng. Bọn họ rất muốn phê bình Phương Nguyên, nhưng Kiều Ti Liễu đã đánh giá như thế, bây giờ bọn họ phê bình, chẳng phải sẽ khiến Kiều Ti Liễu khó xử sao?
La Mộc Tử, Luân Phi cảm giác giống như nuốt phải ruồi, rất khó chịu nhưng lại không cách nào phát tiết.
Phương Nguyên liếc nhìn xung quanh một vòng, bật cười trong lòng.
Kiều Ti Liễu cũng miễn cưỡng cười.
Thiên Lộ tiên tử lo lắng nhìn Kiều Ti Liễu, trong ánh mắt dường như có chút đồng tình.
Dự định của Kiều Ti Liễu, là bạn thân, Thiên Lộ tiên tử còn không biết sao?
Nhưng Phương Nguyên vẫn không trúng kế, khiến người ta hận đến nghiến răng, nhưng lại không có biện pháp nào khác.
Về phần La Mộc Tử, Luân Phi, sắc mặt cứng ngắc khiến người ta phải bật cười.
Phương Nguyên nhìn hai người:
“Thế nào? Bài thơ của ta không tệ chứ?”
“Cũng không tệ lắm.”
La Mộc Tử và Luân Phi đều trừng mắt nhìn Phương Nguyên, dường như muốn nhìn xem da mặt Phương Nguyên dày đến cỡ nào.
Nhưng ngay sau đó, hai người lại nghe Phương Nguyên nói:
“Tuy bài thơ này là do ta đột nhiên nghĩ ra, nhưng thông thường những tác phẩm xuất sắc đều được sáng tác theo kiểu như vậy.
Ti Liễu đã tán thành bài thơ này của ta, nhưng ta cũng muốn nghe hai vị đánh giá bài thơ này một chút.”
“Đánh giá? Cái thứ này của ngươi mà cũng có thể được xem là thơ sao? Lại còn đánh giá?”
“Ti Liễu, Ti Liễu... ngươi gọi thân thiết như vậy để làm gì?
Cái tên khốn kiếp này! Ai cho phép ngươi gọi thân thiết như thế?”
Trong lòng La Mộc Tử và Luân Phi đều gào thét.
Nhưng ngoài mặt, bọn họ lại không thể phát tác được.
Bọn họ phải đánh giá, lại còn phải nói tốt, thuận theo Kiều Ti Liễu.
Như vậy mới không khiến Kiều Ti Liễu khó xử được.
Cảm giác này còn khó chịu hơn so với nuốt ruồi. Rõ ràng là tình địch, lại còn ngâm một bài thơ rác rưởi, hoàn toàn không được xem là thơ, nhưng La Mộc Tử và Luân Phi lại còn phải trăm phương nghìn kế nghĩ cách đánh giá nó, nói tốt cho nó.
“Bài thơ này, ừm, dễ hiểu, trôi chảy...”
La Mộc Tử lắp bắp, sắc mặt càng lúc càng khó coi, chính bản thân y còn cảm thấy buồn nôn. Phương Nguyên mỉm cười gật đầu, quay sang nói với Luân Phi:
“Luân Phi tiên hữu cảm thấy như thế nào?”
Luân Phi nhìn chằm chằm Phương Nguyên, khóe miệng nhếch lên, giống như run rẩy, sau đó gằn từng chữ “Đây là một bài thơ hay.”
Lông mày Phương Nguyên cau lại, sao có thể cứ như vậy mà tùy tiện bỏ qua người này được, tiếp tục hỏi:
“Hay ở chỗ nào?”
Luân Phi giận tím mặt, trong lòng y không ngừng gầm thét:
“Ta làm sao biết nó hay ở chỗ nào? Chỗ nào hay hả? Ngươi làm thơ, ngươi còn muốn khen hay. Cái tên khốn kiếp này.”
Nhìn thấy nụ cười tà mị của Phương Nguyên, trong lòng Luân Phi dâng lên một xúc động, chỉ muốn dùng cái chén trong tay hung hăng nện vào mặt Phương Nguyên. Như vậy mới hả được giận.
Nhưng không được. Kiều Ti Liễu đang ngồi trước mắt, Luân Phi y muốn làm như vậy, vậy y để Kiều Ti Liễu ở chỗ nào? Không phải trực tiếp làm mất mặt tiên tử sao?
Hơn nữa, Luân Phi cũng không phải La Mộc Tử, mà là tán tiên. Trái lại Vũ Di Hải thân phận cao quý, là em trai ruột của Vũ Dung Vũ gia.
Luân Phi đành phải đè nén cơn giận, vắt óc suy nghĩ, móc tim đào phổi nghĩ ra từ ngữ để “đánh giá” “bài thơ” của Phương Nguyên.
“Lần ngắm trăng này đúng là vui vẻ. Ta còn không nghĩ đến ta có thiên phú làm thơ nữa đấy.” Phương Nguyên mỉm cười, ánh mắt ý vị thâm trường.
Trong lòng Kiều Ti Liễu hơi chấn động một chút, cười nói: “Tiếp theo là giải thạch, nói không chừng Di Hải ngươi sẽ có thu hoạch đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Ta cũng đang mong đợi khâu này nhất. Chúng ta giải thạch đi.”
Thiên Lộ tiên tử vội vàng giúp đỡ, nói sang chuyện khác.
“Ở đây ta chuẩn bị rất nhiều đá, cung cấp cho mọi người lựa chọn. Mời chư vị.”
Kiều Ti Liễu tất nhiên là có chuẩn bị. Phía sau nàng là Kiều gia. Dựa vào việc là thế lực siêu cấp, muốn thu thập một số tảng đá không phải là việc khó khăn gì.
Không khí trong lương đình trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Luân Phi và La Mộc Tử cũng thở phào một hơi. Ít nhất bọn họ không cần trái lương tâm đi tán dương bài thơ nát của Phương Nguyên. Kiều Ti Liễu chuẩn bị những hòn đá có lớn có nhỏ, cổ tiên tự chọn lựa, giải thạch ngay tại chỗ xem có cổ trùng hay không.
Phàm cổ đối với cổ tiên rất dễ dàng có được.
Cho nên, không khí rất nhẹ nhõm, hoàn toàn không căng thẳng như cổ sư.
Đương nhiên, đây chỉ là phàm cổ.
Nếu dính đến tiên cổ, hoạt động giải thạch cũng sẽ được cổ tiên coi trọng.
Cổ tiên muốn kiểm tra xem bên trong đá có phàm cổ hay không có rất nhiều phương pháp.
Nhưng hôm nay, mọi người đương nhiên sẽ không sử dụng thủ đoạn gian lận, chỉ dựa vào ánh mắt và vận khí mà thôi. Về phần đá có giấu tiên cổ, có muốn cũng không thể cầu.
Thủ đoạn điều tra của cổ tiên rất nghèo nàn, không thể làm gì.
Mấy tảng đá hôm nay muốn giải ra tiên cổ, đúng là thiên phương dạ đàm, không thực tế gì cả. Mọi người cũng không có hi vọng xa vời, chỉ là giải trí một chút mà thôi.
Chỉ là giải trí nhưng La Mộc Tử và Luân Phi lại cảm thấy ý nghĩa có chút khác biệt ngày thường. Hai người bọn họ . Âm Thầm phân cao thấp, nhưng kết quả lại khiến bọn họ thổ huyết.
Thành quả giải thạch của Phương Nguyên đứng đầu, vừa mới bắt đầu đã duy trì đến phút cuối cùng. Giải thạch là dùng để kiểm tra nhãn lực của cổ sư.
Chút điểm đó, Phương Nguyên tất nhiên không thiếu.
Năm trăm năm trước, hắn thậm chí còn mở cửa hàng đổ thạch nữa là. Về phần vận khí, vận khí của Phương Nguyên còn thiếu sao? Không nói hắn cộng hưởng vận khí với những người cường vận, bản thân hắn còn có tiên cổ Vận phụ trợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận