Cổ chân nhân

Chương 1846: Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu (1)

Ầm.
Một tiếng vang nhỏ, mặt sông bên cạnh hắn bỗng nhiên nâng lên một cái bọc lớn.
Bọc lớn này do toàn bộ sông Nghịch Lưu cấu thành. Sau khi bọc lớn được nâng lên, nó chợt nổ tung, nước sông văng khắp nơi. Sát chiêu thôi động thất bại.
Mũi Phương Nguyên chảy ra hai dòng máu tươi.
“Sát chiêu tiên đạo của hắn có tác dụng với sông Nghịch Lưu?”
Dư Nghệ Dã Tử nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt lập tức sáng lên.
“Không, chuẩn xác mà nói, hắn đang muốn lợi dụng sông Nghịch Lưu hình thành sát chiêu tiên đạo.”
Bất Chân Tử bật thốt.
“Hừ, thật buồn cười.”
Huyền Cực Tử cười lạnh:
“Nhớ ngày đó, ta vì lợi dụng sông Nghịch Lưu mà nghĩ ra tử mẫu đại trận Nghịch Mệnh Tế Luyện, hao phí mất mấy năm.
Liễu Quán Nhất, cho dù ngươi trở thành chủ của sông Nghịch Lưu, cũng không tránh khỏi quá mức khinh thường, nghĩ rằng trong thời gian ngắn như vậy mà có thể sáng tạo ra sát chiêu tiên đạo?”
Hiển nhiên, gần như tất cả cổ tiên ở đây đều không coi trọng Phương Nguyên.
Nhưng tiếp theo, Phương Nguyên lại bắt đầu thi triển. Phần phật. Lần này, mặt sông bên chân hắn dâng lên một mô đất nho nhỏ. Mô đất lập tức sụp đổ, nước sông tưới đầy người Phương Nguyên.
Sắc mặt Phương Nguyên đột nhiên trắng bệch, thân hình lay động.
Lần này không còn là lỗ mũi nữa, ngay cả lỗ tai cũng chảy ra máu tươi.
“Lại thất bại rồi, Nhân Như Cố.”
Sau một khắc, Phương Nguyên đã hoàn toàn khôi phục.
“Phải tìm ra nguyên nhân thất bại. Hình như là vào phút cuối cùng đã xảy ra một số vấn đề...”
Phương Nguyên lâm vào trầm tư.
Một lát sau, Phương Nguyên mở hai mắt ra, một lần nữa thôi động sát chiêu. Lần này, một đoạn sông đều bị hắn điều động, nhấc lên gợn sóng thật lớn. Quần tiên biến sắc.
Ngay cả thế công của Tuyết Hồ Lão Tổ cũng vì vậy mà dừng lại một chút.
Nhưng sau một khắc, Tuyết Hồ Lão Tổ ngửa mặt lên trời thét dài, bộc phát thế công càng thêm mãnh liệt.
“Đúng là khó khăn. Bởi vì số lượng cổ trùng và chủng loại quá nhiều, dẫn đến các loại vấn đề liên tiếp phát sinh.
Nhưng đây đã là cực hạn của ta.
Muốn tinh giản cổ trùng, thời gian suy nghĩ phải tính bằng năm, hoặc cảnh giới phải tăng lên thêm một cấp độ.”
Phương Nguyên biết rõ, Vạn Ngã thức thứ hai, số lượng cổ trùng tham gia quá nhiều, cho nên nhân tố cần cân nhắc cũng trở nên to lớn và phức tạp hơn.
Trong lúc Phương Nguyên đang rầu rĩ vì tiến triển không tốt, hắn cũng không biết trong lòng các cổ tiên khác cũng tràn ngập chấn động.
Mặc dù ngoài mặt bọn họ không nói gì nhưng ánh mắt không ngừng lấp lóe.
“Liễu Quán Nhất, tên nhóc này...”
“Tiến triển nhanh thật. Hắn thật sự có thể điều động sông Nghịch Lưu.”
“Khó có thể tin được. Rốt cuộc hắn có còn là người hay không? Trong thời gian ngắn đã đạt được trình độ như vậy.”
“Không, hắn tuyệt không bao giờ thành công.
Làm sao trong thời gian ngắn như vậy, hắn có thể nghĩ ra được một sát chiêu tiên đạo chứ?”
Không hề nghi ngờ, Phương Nguyên nhiều lần đột phá, tiến triển nhanh chóng đã phá vỡ thường thức tu hành của quần tiên.
Bọn họ chưa bao giờ thấy qua, một người có thể trong thời gian ngắn như vậy sáng tạo ra sát chiêu tiên đạo, đồng thời còn lần lượt diễn luyện thử, và lần nào cũng có tiến bộ rất lớn.
Nhưng cảnh tượng đó lại phát sinh dưới mí mắt của bọn họ.
Phương Nguyên vẫn còn tiếp tục.
Tuyết Hồ Lão Tổ, chồn Mao Lý Cầu vô thức gia tăng lực độ công kích.
Nhưng sông Nghịch Lưu quá rộng, thế công như vậy cũng không cắt giảm nổi nửa thành chỉnh thể sông Nghịch Lưu.
“Một lần nữa, lên.”
Gương mặt Phương Nguyên tràn ngập ngưng trọng, khẽ vồ mặt sông dưới chân, miệng quát nhẹ.
Lần này, toàn bộ một khúc sông Nghịch Lưu đều chịu ảnh hưởng, giống như một con giao long thon dài thức tỉnh từ trong giấc ngủ say, bắt đầu chậm rãi ưỡn mình.
“Tại sao lại như vậy?”
Có người kinh hô. Toàn bộ sông Nghịch Lưu bắt đầu bay lên, giống như giao long ngẩng đầu, muốn nâng cơ thể mình bay lượn năm vực cửu thiên.
“Mơ mộng quá rồi.”
Tuyết Hồ Lão Tổ gào thét, hai tay vỗ vào hư không, một luồng băng quang mãnh liệt bắn vào chính giữa sông Nghịch Lưu. Sông Nghịch Lưu bị đả kích, lập tức nghịch phản, băng quang giống như gặp phải một chiếc gương, chiết xạ bắn trúng mặt đất.
Trong chớp mắt, toàn bộ thảo nguyên vạn dặm bị đông kết thành một băng nguyên rộng lớn. Hàn khí bốn phía, tuyết bay đầy trời, nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống. Gió bấc gào lên không ngừng. Toàn bộ thiên địa giống như thay đổi màu sắc.
Đây chính là uy năng bát chuyển. Phương Nguyên cũng không nhịn được vì thế mà kinh ngạc. Hắn đang ở bên trong sông Nghịch Lưu, tạm thời an toàn, những cổ tiên còn lại dưới sự trợ giúp của cổ tiên bát chuyển bên mình mà nhận được che chở.
Đầu Ảnh Vô Tà đổ đầy mồ hôi. Tử Sơn Chân Quân một lần nữa trong thời khắc quan trọng đã tỉnh táo lại.
Nếu không nhờ ông ra tay giúp đỡ, Ảnh Vô Tà, Hắc Lâu Lan tuyệt không có may mắn thoát khỏi.
“Chúng ta đi.”
Tử Sơn Chân Quân lập tức nói.
“Nhưng nơi này...”
Ảnh Vô Tà còn đang do dự, Tử Sơn Chân Quân đã mở bàn tay đánh ra mấy luồng đạo quang bay múa, bao trùm lấy đám người Ảnh Vô Tà, mang theo bọn họ nhất phi trùng thiên.
Phe của Ảnh Vô Tà là đội thứ nhất rút khỏi nơi này.
Tử Sơn Chân Quân đi rất dứt khoát, ngay cả chào hỏi cũng không thèm nói một tiếng, khiến các cổ tiên ở đây đều ngây người.
“Đại nhân, đây chính là tiên khiếu chí tôn.”
Ảnh Vô Tà sốt ruột, truyền âm cho Tử Sơn Chân Quân.
“Yên tâm đi, ta đã tính ra, hắn không chết được đâu, nhất định có thể chạy thoát.”
Tử Sơn Chân Quân cực kỳ chắc chắn.
Ảnh Vô Tà không tin tưởng Tử Sơn Chân Quân cho lắm, nhưng nhất thời cũng không tiện biểu thị hoài nghi của mình.
Sau đó, y nhìn thấy toàn bộ sông Nghịch Lưu bắt đầu nở rộ ánh sáng màu lam nhạt. Lam quang phun trào, giống như gió cuốn mây bay, gợn sóng cuồn cuộn. Ánh mắt quần tiên đều bị thu hút.
Phương Nguyên đứng lặng bên trong, gió lớn bốc lên, tóc đen và ống tay áo cũng theo đó mà tung bay.
Hai mắt hắn nheo lại, miệng khẽ quát:
“Lên!”
Lập tức nước sông đánh thật mạnh, trong tai quần tiên vang lên tiếng ào ào, giống như ngàn vạn người đang đồng thanh hò hét, khí thế hạo đãng phi phàm.
Lam quang ngưng tụ, sông Nghịch Lưu giảm bớt, trong chớp mắt ngưng tụ thành một thể.
Sông Nghịch Lưu biến mất không thấy đâu, tất cả đều tích lũy đến bên cạnh Phương Nguyên, hóa thành một trường bào màu lam nhạt.
Tay trường bào bồng bềnh, trắng noãn như tuyết.
Trên mặt trường bào còn gợn sóng, là cảnh tượng mặt sông Nghịch Lưu đang chảy xuôi.
Không chỉ như vậy, mặt ngoài trường bào còn có sương mù nhàn nhạt bao phủ, còn có một luồng hồng quang quanh co khúc khuỷu , giống như dải lụa tiên y quấn quanh cánh tay, gáy, và thắt lưng Phương Nguyên.
Sát chiêu tiên đạo, Vạn Ngã thức thứ hai, Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu rốt cuộc đã thôi động thành công.
“Thành công rồi?”
“Làm sao có thể?”
“Hắn thật sự có thể lợi dụng sông Nghịch Lưu sáng tạo ra một sát chiêu tiên đạo?”
Quần tiên nhìn thấy, đều nghẹn họng nhìn trân trối. Tuyết Hồ Lão Tổ trừng mắt:
"Lão phu tuyệt không tin có tà môn.”
Lão ta lật tay, đẩy một cái về phía Phương Nguyên đằng xa. Lập tức một luồng băng quang tuyệt sắc, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai chiếu xuống Phương Nguyên.
Phương Nguyên đã sớm cảnh giác.
Băng quang chiếu lên cơ thể của hắn, nhưng bị Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu ngăn cản toàn bộ.
Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu lóe lên.
Băng quang có uy năng kinh khủng bị nghịch phản ra ngoài, bắn về phía chủ nhân của nó là Tuyết Hồ Lão Tổ.
“Thành công rồi.”
Tâm Phương Nguyên đang nhấc lên đến cổ họng rốt cuộc đã trở về chỗ cũ.
Mặc dù thôi động sát chiêu tiên đạo thành công, nhưng nhất định phải thông qua thực chiến để kiểm nghiệm.
Một kích này của Tuyết Hồ Lão Tổ đã chứng minh được sức mạnh của Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận