Cổ chân nhân

Chương 2808: Bố cục Đông Hải (1)

Trà Lục Thanh cũng không phải một chén, mà là một bộ, tổng cộng có sáu chén nhỏ.
Trình tự luyện chế sáu chén trà nhỏ, nhiệt độ nước trà, chủng loại chén trà, trình tự uống trà, phương pháp uống trà đều có giảng cứu kỹ càng.
Phương Nguyên cầm lên chén trà thứ nhất.
Trà này trong suốt, giống như không trung mùa thu, không nhuốm bụi trần.
“Thu Đồng Âm.”
Phương Nguyên lẩm bẩm một câu, miệng thưởng thức nước trà.
Nước trà trôi vào cổ họng, chỉ cảm thấy một sự khoan khoái mãnh liệt, đầu óc sáng suốt không hề bị chút ô nhiễm.
Cả người giống như vô lo, hóa thân thành chim bay, hoặc gió nhẹ tung bay trên bầu trời mùa thu.
Dư vị một lát, Phương Nguyên lại uống chén trà thứ hai, Lưu Vân Thanh.
Loại trà này có cảm giác rất lạ, mềm nhũn giống như không phải nước trà, mà là sợi bông, nhưng tan vào miệng lại là một dòng nước lạnh buốt, từ cổ họng chảy xuôi xuống bụng, một đường trút xuống, không hề bị sự ngăn cản nào.
Sau khi toàn bộ nước trà trôi xuống bụng xong, đầu lưỡi, cổ họng và bụng đều dâng lên sương trà mù mịt.
Sương trà nồng đậm tràn ngập ruột gan, thẩm thấu bốn phía đến ngũ tạng lục phủ.
“Trà ngon.”
Phương Nguyên nhấm nháp thật lâu, tiếp tục uống chén trà thứ ba.
Trà này có tên là Giang Nga Khấp.
Trà được đựng trong cái chén dài, mặt nước trà không hề bình tĩnh, nhấc lên gợn sóng lăn tăn, giống như một con sông.
Phương Nguyên dốc ngược nước trà vào miệng.
Một cảm xúc huyền diệu bay lên, khiến cho hắn lưu luyến quên lối về, giống như hóa thân thành một con sông, trải qua bao khúc khuỷu, trải qua bao thăng trầm, cuối cùng đổ thẳng vào biển đông.
Thu Đồng Âm.
Vân Lưu Thanh.
Giang Nga Khấp.
Ngọc Không Hầu, Phượng Hoàng Minh.
Phù Dung Tiếu.
Sáu chén trà này, chén nào cũng là cực phẩm.
Hay hơn chính là, bọn chúng dần dần tiến lên, chiếu rọi lẫn nhau.
Phương Nguyên uống liền sáu chén, có cảm giác tuyệt không thể tả, bao phủ ngũ giác, liên lụy tám quan.
Khi hắn tỉnh lại đã qua hơn một canh giờ. “Trà ngon.”
Phương Nguyên phẩm vị thật lâu, sau đó tán thưởng:
“Cho dù lão phu ẩn cư cũng nghe đến tên tuổi của trà Lục Thanh.
Hôm nay được thưởng thức, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Phương Nguyên hài lòng khiến Thái thượng Đại trưởng lão Thẩm gia Thẩm Tòng Thanh cảm thấy thoải mái cực kỳ, cười sang sảng:
“Có thể được Khí Hải tiền bối khen ngợi như thế, cũng không uổng phí cổ tiên tộc ta luyện trà này ba ngày ba đêm.”
Trà Lục Thanh chính là tiên tài, sử dụng tiên tài mới có thế tạo ra, đồng thời cổ tiên còn phải có thủ pháp luyện cổ cao siêu. Để luyện ra một bộ trà Lục Thanh hoàn chỉnh, Thẩm Tòng Thanh thậm chí còn đích thân ra tay.
Nguyên liệu dùng trà tất nhiên có quy cách khác biệt.
Thẩm Tòng Thanh đã đích thân ra tay luyện chế, chính là dùng quy cách tối cao, tiêu hao rất nhiều tiên tài bát chuyển.
Tiên tài bát chuyển có giá trị không nhỏ, dùng cho luyện cổ là chính, nhưng lúc này lại dùng để luyện trà.
Sau khi Phương Nguyên uống xong, về sau sẽ không còn, có thể nói là xa xỉ, nhưng cũng đủ nhìn thấy sự nhiệt tình chiêu đãi của Thẩm Tòng Thanh đối với Phương Nguyên.
Uống trà xong, Thẩm Tòng Thanh lại mời Phương Nguyên tham quan đảo Tử Đàn Vạn Tước.
Bản thân hải đảo này là một điểm tài nguyên siêu cấp.
Hải đảo cũng không phải bằng đá mà là một hoang thực Thái Cổ là cây Trấn Hải Tử Đàn tạo ra.
Cây Tử Đàn cắm rễ dưới đáy biển, vẫn luôn sinh trưởng kéo dài, tán cây cao hơn mặt biển, nhánh cây xoắn lại nhau, tạo thành mặt đảo.
Trên đảo có rất nhiều sinh linh, trong đó lấy chim tước làm chủ.
Mỗi khi chim tước kêu to, nhánh cây Tử Đàn gần đó cũng sẽ kêu to, phát ra âm thanh mỹ diệu.
Những âm thanh hòa quyện này lan tỏa khắp nơi, làm yên lòng hải vực xung quanh.
Mặt biển nơi này bình tĩnh không lay động, giống như mặt kính.
Trên bầu trời cũng không hề có chút gió. Đây chính là nguyên nhân vì sao cây Tử Đàn lại có biệt danh là trấn hải.
Thẩm Tòng Thanh nhiệt tình chiêu đãi Phương Nguyên ròng rã hai ngày.
Toàn bộ hành trình đều có ông ta đi cùng.
Có đôi khi sẽ có mấy nữ tiên Thẩm gia hầu hạ Phương Nguyên.
Phương Nguyên và ông ta trò truyện rất vui vẻ.
Trước khi chia tay, Thẩm Tòng Thanh hai tay dâng lên một phần lễ vật.
Phân lượng số lễ vật này rất nặng, không chỉ bao gồm rất nhiều tiên tài, hơn nữa còn có hai cây hoang thực thượng cổ Trấn Hải Tử Đàn.
Trấn Hải Tử Đàn của Thẩm gia là hoang thực Thái Cổ.
Chỉ cần trải qua tám trăm năm, nó sẽ sinh ra một nhánh có hoạt tính.
Dời cắm phân nhánh này có thể tạo ra một Trấn Hải Tử Đàn cấp bậc thượng cổ.
Mặc dù Trấn Hải Tử Đàn có rất nhiều cành, nhưng ngoại trừ nhánh cây có hoạt tính, bất luận nhánh cây nào dời cắm cũng không có thu hoạch.
Hai gốc Trấn Hải Tử Đàn đại diện tuyệt không phải bản thân hai gốc hoang thực thượng cổ mà là hai điểm tài nguyên cỡ lớn.
Thẩm Tòng Thanh tạo mối quan hệ tốt với Khí Hải lão tổ còn muốn vượt qua cả Tống Khải Nguyên.
Phương Nguyên hẹn với Thẩm gia trước, sau đó mới đến Tống gia, cũng được Tống Khải Nguyên chiêu đãi toàn bộ hành trình. “Lần này ta từ biệt Thẩm Tòng Thanh, tin rằng tên tuổi của ta đã truyền khắp Đông Hải.
Không, truyền khắp năm vực.”
Phương Nguyên thầm nghĩ trong lòng.
Thân phận Khí Hải lão tổ nhất định vang danh thiên hạ. Điều này đã quyết định sau khi hắn giao thủ bất phân cao thấp với Long Công. “Tiếp theo chính là chờ đợi các thế lực siêu cấp khác của Đông Hải phản ứng.
Bọn họ tất sẽ mời ta đến làm khách.”
Phương Nguyên tính toán.
Xem ra trong khoảng thời gian này, bản thể hắn phải dự tiệc khắp nơi này.
Đây cũng là điều mà Phương Nguyên muốn.
Mặc dù Đông Hải giàu có, nhưng lại thiếu một âm thanh thống nhất, một người lãnh đạo nhìn xa trông rộng.
Năm trăm năm kiếp trước của Phương Nguyên, Đông Hải vẫn luôn bị những vực khác đè đánh.
Kiếp trước của Phương Nguyên, cho dù mấy vị bát chuyển liên hợp hành động cũng chỉ ra tay cướp đoạt long cung, chứ không hề có suy nghĩ tiến đánh Tiên Đình, thành Đế Quân gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận