Cổ chân nhân

Chương 2248: Nói chuyện bồi thường (2)

“Chúng ta hãy nói một chút về vấn đề bồi thường đi.” Phương Nguyên qua loa vài câu, sau đó nói với địa linh Lang Gia. “Ơ?” Sắc mặt địa linh Lang Gia trầm xuống. Lúc trước, lão và Phương Nguyên đã từng ước định qua, nếu núi Đãng Hồn và cổ Trí Tuệ bị tổn hại hoặc mất đi, phải dựa theo giá trị mà bồi thường gấp mười. Cổ Trí Tuệ còn chưa bị hủy, điều này khiến địa linh Lang Gia thở phào một hơi, nhưng núi Đãng Hồn... Ít nhất là bây giờ nó đã bị mất đi. “Ngươi cũng biết, nếu Tiên Đình có được núi Đãng Hồn, nhất định sẽ có nguồn cung cấp cổ Can Đảm vô tận. Đối với bọn họ mà nói là trợ lực đến cỡ nào.” Phương Nguyên thấy địa linh Lang Gia im lặng, liền gây áp lực. “Ngươi đừng nói nữa. Ta sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi yên tâm đi.” Địa linh Lang Gia đáp. “Ta tin ngươi, Thái thượng đại trưởng lão sao có thể là tiểu nhân không đáng tin tưởng chứ?” Phương Nguyên cười ha hả. “Ngươi muốn bồi thường cái gì?” Địa linh Lang Gia hỏi. Phương Nguyên xoay chuyển ánh mắt. Thứ mà hắn muốn, rất nhiều. Núi Đãng Hồn chính là bí cảnh thiên địa, duy nhất trong năm vực. Núi Đãng Hồn sản xuất cổ Can Đảm chính là lũng đoạn mậu dịch. Chỉ cần hồn phách được cung ứng đầy đủ, đó chính là mỏ vàng khai thác không bao giờ hết. Giá trị của nó vô cùng to lớn, nếu nhân gấp mười, địa linh Lang Gia phải bồi thường cho Phương Nguyên một cái giá rất lớn. Nếu là phúc địa bình thường, thậm chí là động thiên, bồi thường như vậy, chỉ sợ gom mình vào cũng không đủ. Nhưng đối với phúc địa Lang Gia mà nói, lại hoàn toàn có năng lực. Lúc trước, khi Phương Nguyên và địa linh Lang Gia định ra minh ước bồi thường này, Phương Nguyên sao có thể không cân nhắc đến điểm đó chứ? Không hề nghi ngờ, phúc địa Lang Gia chính là đệ nhất phúc địa trong năm vực, nhất là sau khi phúc địa Vương Đình bị phá hủy. Nội tình của nó cực kỳ thâm hậu, hoàn toàn có khả năng bồi thường. Điểm này, Phương Nguyên hoàn toàn không nghi ngờ. Cái khác đặt sang một bên, đầu tiên Phương Nguyên nhắc đến cổ Trí Tuệ với địa linh Lang Gia: “Ta cần na di cổ Trí Tuệ vào trong không khiếu. Cho nên, bồi thường thứ nhất chính là phương pháp di cổ Trí Tuệ.” Phương pháp này là truyền thừa hạch tâm phái Lang Gia. Phương Nguyên vẫn muốn giành được. Nhưng lần trước khi hai bên trao đổi chân truyền, hắn cũng không lấy được. Địa linh Lang Gia vẫn luôn che giấu phương pháp này. Lão cũng không phải kẻ ngốc. Nếu trao đổi phương pháp này với Phương Nguyên, chẳng phải đại diện cho việc Phương Nguyên có thể mang cổ Trí Tuệ đi sao? Mặc dù cổ Trí Tuệ là hoang dã, cũng không thuộc về phái Lang Gia, là do cổ tiên người Lông đến phúc địa Hồ Tiên mang về. Sắc mặt địa linh Lang Gia lập tức thay đổi. Phương Nguyên trực tiếp đưa ra yêu cầu này giống như một thanh kiếm sắc trực tiếp đâm vào tim địa linh Lang Gia, khiến cho địa linh Lang Gia không thể không đồng ý. Địa linh Lang Gia vẫn luôn mưu đồ sử dụng cổ Thọ không ngừng nuôi dưỡng cổ Trí Tuệ, mục đích khống chế cổ Trí Tuệ. Cho nên lão mới cam tâm tình nguyện bỏ ra cổ Thọ giúp Phương Nguyên nuôi cổ Trí Tuệ. Đáng tiếc là, cho đến hiện tại địa linh Lang Gia vẫn chưa được toại nguyện. Phương pháp này từ đầu đến cuối không hề thấy hiệu quả. Hiện tại Phương Nguyên đưa ra yêu cầu này giống như một lần nữa lấy lại cổ Trí Tuệ. Như vậy, nỗ lực trước đó của địa linh Lang Gia đều sẽ trôi theo dòng nước, làm không công cho Phương Nguyên. Lão đương nhiên không cam tâm. Nhưng muốn để lão đưa ra một lý do thích đáng để phản đối, lão chưa thể tìm được. Dù sao, mặc dù cổ Trí Tuệ là hoang dã, nhưng chung quy cũng là cổ tiên người Lông lấy từ phúc địa của Phương Nguyên ra. Thế là, giọng điệu của địa linh Lang Gia do dự: “Như vậy... có được không? Thật ra, nếu chúng ta khống chế được cổ Trí Tuệ, chúng ta có thể dùng nó làm hạch tâm xây dựng tiên cổ phòng Ẩn Sĩ Cư. Có tiên cổ phòng này, không chỉ chúng ta có thể bảo vệ được bản thân, đồng thời còn có thể phòng bị tất cả mọi tính toán của người trong thiên hạ.” Phương Nguyên cười nói: “Tuy kế hoạch của Thái thượng đại trưởng lão rất tốt, nhưng nếu thực hiện lại rất khó khăn. Ngươi có nắm chắc có thể thực hiện nó một cách nhanh chóng không?” Địa linh Lang Gia nghẹn họng. Phương Nguyên lại nói: Hiện tại thế cục nguy hiểm, ngươi che giấu cổ Trí Tuệ bất lợi, bị Phượng Cửu Ca phát hiện. Phượng Cửu Ca phát hiện, đại diện cho Tiên Đình cũng phát hiện. Bọn họ tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ xâm lấn phúc địa Lang Gia lần nữa. Đến lúc đó, nếu để bọn họ cướp đi cổ Trí Tuệ thì làm sao bây giờ?” Địa linh Lang Gia thở dài thật sâu. Phương Nguyên nói đều là thật. Ẩn Sĩ Cư chỉ là lâu các không trung mà thôi. Còn ở trước mắt chính là Tiên Đình tấn công. Thật ra, địa linh Lang Gia cũng đã nỗ lực hết sức che giấu cổ Trí Tuệ, nhưng thủ đoạn điều tra của Phượng Cửu Ca chính là mở lối đi riêng. Chung quy cũng đã bị Phượng Cửu Ca phát hiện. Cổ Trí Tuệ đã từng là vật của Tinh Túc Tiên Tôn. Bây giờ bị phát hiện, có thể nghĩ Tiên Đình tất nhiên sẽ vô cùng coi trọng nơi này. Lần tấn công tiếp theo nhất định sẽ hung mãnh, uy hiếp cực lớn. Phương Nguyên nói câu nào cũng có lý, nhưng bảo địa linh Lang Gia từ bỏ kế hoạch của mình, lão đúng là không cam tâm. Lúc này, Phương Nguyên lại nói: “Thái thượng đại trưởng lão, thật ra tuy Ẩn Sĩ Cư rất tốt nhưng cũng có chỗ bất lợi. Nếu xây dựng phúc địa Lang Gia thành thế ngoại đào viên không ai biết, như vậy cổ tiên người Lông sẽ còn có động lực tích cực tu hành sao? Chúng ta muốn rèn đúc chính là bá nghiệp người Lông. Nếu để cổ tiên người Lông sinh sống dưới sự che đậy của Ẩn Sĩ Cư, dần dà chẳng phải trở lại dáng vẻ ban đầu sao?” “Ừm?” Địa linh Lang Gia ngẩn ra, Phương Nguyên nói rất có lý. Cổ tiên người Lông thiếu chính là cảm giác nguy cơ. Địa linh Lang Gia tiền nhiệm bảo vệ người Lông quá tốt, khiến cho bọn họ không hề có năng lực tác chiến, đến mức Ảnh Tông xâm lấn, thiếu chút nữa đã bị Ảnh Tông chiếm được. Không thể trở lại tình huống như lúc trước được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận