Cổ chân nhân

Chương 2588: Chiến kỳ Nhân tộc (1)

“Hồng Đình, sai lầm lớn mà con gây ra, vi sư rốt cuộc đã bù đắp cho con.”
“Không phụ Tiên Đình, không phụ Nhân đạo.
Ha ha ha.”
Âm thanh Long Công vang dội, từ tháp Giám Thiên truyền khắp toàn bộ Tiên Đình. “Hơn một trăm vạn năm, Tiên Đình ta rốt cuộc một lần nữa nắm giữ cổ Số Mệnh hoàn chỉnh.”
Xoạt.
Sau một khắc, cổ tiên Tiên Đình phấn khởi, cùng nhau reo hò.
Có người phấn chấn đến đỏ bừng gương mặt, có người thì rơi lệ, có người mang theo nụ cười cực kỳ thỏa mãn thọ tận mà chết.
Sĩ khí Tiên Đình bùng lên, còn đám người Băng Tắc Xuyên của Trường Sinh Thiên thì sắc mặt xám trắng, gấp rút rút lui. Đại cục đã định.
Chuyện không thể làm.
Trường Sinh Thiên khi xâm lấn Tiên Đình thì kiên quyết hung mãnh, lúc rút lui cũng quyết đoán quả cảm.
Hơn ba triệu năm trước.
Trung Châu, núi Khí Tức.
Bên trong ngọn núi ẩn chứa đạo ngân Ám đạo nồng đậm, còn có thần diệu khác.
Ngọn núi có thể phun ra sương mù giống như người ta hít thở vậy.
Cứ cách mấy chục năm hoặc trên trăm năm, nó sẽ bay đi, di chuyển đến nơi khác, tiếp tục hô hấp, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Số lượng núi Khí Tức không nhiều, phần lớn đều có chủ.
Ngọn núi Khí Tức này cũng như thế.
Chủ nhân của nó là Nguyên Thủy Tiên Tôn, nhưng lúc này ông chỉ mới là một vị cổ tiên thất chuyển mà thôi.
Cổ tiên Nguyên Thủy bắt đầu tu hành bên trong ngọn núi Khí Tức, nhờ khả năng phun ra nuốt vào của núi Khí Tức mà cảm ngộ được tinh diệu của Khí đạo.
Một ngày nọ, ông bỗng nhiên chậm rãi mở hai mắt ra.
Thì ra có cổ sư phàm nhân xông vào núi Khí Tức của ông.
Ông hơi kinh ngạc.
Nên biết rằng ông một lòng tu hành, bản tính tiêu dao, vô câu vô thúc, chỉ muốn lĩnh hội đại đạo, không muốn bị chuyện bên ngoài quấy nhiễu.
Vì thế, ông không chỉ lúc nào cũng ở núi Khí Tức mà còn làm ra rất nhiều bố trí ở phía dưới dãy núi. Đừng nói là cổ sư phàm nhân, ngay cả cổ tiên đến đây cũng chưa chắc phát hiện được sự tồn tại của Nguyên Thủy ông.
Thậm chí ngay thần dị của núi Khí Tức cũng sẽ không thấy. “Bây giờ lại xông đến một cổ sư phàm nhân.
Thật thú vị.”
Cổ tiên Nguyên Thủy cảm thấy hứng thú, liền xuất hiện trước mặt vị cổ sư này.
Khi ông còn chưa lên tiếng nói chuyện, vị cổ sư phàm nhân kia đã dập đầu nói:
“Cổ sư Dư Tế bái kiến Nguyên Thủy thượng tiên.”
“Ồ, ngươi biết tên của ta? Nói, là tiên hữu nào đã chỉ điểm? Có thể để ngươi dựa vào bản lĩnh của một cổ sư mà xông qua cửa ải bố trí của ta?”
Sắc mặt Nguyên Thủy lập tức nghiêm lại.
Chỉ dựa vào một cổ sư phàm nhân, làm sao có được năng lực như thế.
Ông cho rằng nhất định có cổ tiên ra tay ám trợ đằng sau đối phương.
Nhưng cổ sư Dư Tế lại lắc đầu:
“Nguyên Thủy thượng tiên, tiểu nhân không hề được bất kỳ cổ tiên nào chỉ điểm, chỉ dựa vào chỉ thị của cổ Số Mệnh mà đến đây.”
“Cổ Số Mệnh? Hừ, ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ.
Cổ này cao đến cửu chuyển, được vương đình người Đá bảo vệ.
Mấy vị cổ tiên bát chuyển người Đá đều quanh năm trông giữ, ngươi...”
Nguyên Thủy còn chưa nói xong, hai mắt bỗng nhiên mở lớn.
Hai chân cổ sư Dư Tế quỳ trên mặt đất, hai tay cầm lấy một con cổ trùng.
Khí tức cửu chuyển dào dạt, không phải cổ Số Mệnh thì là cái gì nữa? Chỉ trong nháy mắt, Nguyên Thủy có chút rối loạn.
Trong lòng vốn bình tĩnh như nước lại nhấc lên kinh đào hãi lãng.
Ông cố trấn định:
“Dư Tế, ngươi đứng lên đi.
Tại sao ngươi trộm được cổ Số Mệnh, lại ngàn dặm xa xôi mang đến chỗ của ta?”
“Còn nữa, ngươi nói ngươi nhận được cổ Số Mệnh chỉ dẫn? Nhưng theo ta được biết, bất kỳ một cổ tiên nào đều không sử dụng được cổ Số Mệnh, chỉ có thiên đạo mới khống chế được nó.
Rốt cuộc ngươi có năng lực gì mà có thể lợi dụng được cổ Số Mệnh?”
Dư Tế nói:
“Tiểu nhân chính là nô lệ của cháu yêu Thái thượng đại trưởng lão người Đá, vẫn luôn . Âm Thầm thay thế chủ nhân phụ trách quét dọn thánh điện người Đá, bảo đảm xung quanh cổ Số Mệnh được sạch sẽ.
Cũng không biết tại sao có một ngày, tiểu nhân phát hiện, chỉ cần đến gần cổ Số Mệnh, tiểu nhân có thể cảm nhận được tất cả quỹ tích sinh mệnh mà cổ Số Mệnh an bài.”
“Tiểu nhân nhờ đó mà nhận được sự chỉ điểm của cổ Số Mệnh, biết được nhiều chuyện tương lai, đồng thời cũng hiểu được sứ mạng của mình.
Sau đó, tiểu nhân thừa dịp cổ tiên người Vũ . Âm Thầm chui vào thánh điện người Đá, bị phát hiện đưa đến náo động mà đem cổ Số Mệnh đi, lợi dụng ám đạo trong thánh điện người Đá mà bỏ trốn.”
“Cổ Số Mệnh trong tay tiểu nhân lại chủ động thu liễm khí tức.
Mặc dù trên đường đi rất mạo hiểm, nhưng mặc kệ gặp bất kỳ cổ tiên hay thủ đoạn nào, tiểu nhân đều có thể thông qua cổ Số Mệnh mà biết được, đồng thời còn thành công tránh né.
Bởi vậy một đường hữu kinh vô hiểm, cuối cùng tìm được đến ngài.”
Nguyên Thủy nghe xong, không khỏi dò xét cổ sư Dư Tế.
Dư Tế nói rất nhẹ nhàng, nhưng nhìn người gã đầy vết thương, có thể thấy được đoạn đường đến đây gian nan đến cỡ nào.
“Ngươi không cần khiêm tốn.
Trong mắt của ta, mặc dù ngươi mượn cổ Số Mệnh, nhưng dựa vào sức của một phàm nhân mà làm được như vậy, cũng là ngươi hữu dũng hữu mưu.”
Nguyên Thủy tán dương một câu, biểu hiện hòa hoãn lại.
Ông lại hỏi:
“Vậy vì sao ngươi lại muốn ngàn dặm xa xôi trộm lấy cổ Số Mệnh rồi lại mang đến đây chứ?”
Dư Tế đáp:
“Khởi bẩm thượng tiên, không phải tiểu nhân trộm cổ Số Mệnh, mà là cổ Số Mệnh muốn đến, đầu nhập vào tay thượng tiên.
Thượng tiên ngài chính là chủ nhân của cổ Số Mệnh. Điều này tiểu nhân đã nhìn thấy từ cổ Số Mệnh.
Không chỉ như vậy, thượng tiên...
ừm, vẫn mời thượng tiên ngài tự mình thể ngộ một phen.”
Nói xong, Dư Tế cúi đầu xuống, hai tay nâng lên hiến tặng cổ Số Mệnh cho cổ tiên Nguyên Thủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận