Cổ chân nhân

Chương 2450: Ta từ chối (2)

“Tiểu cô nương này, ngươi đúng là ngây thơ.
Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một chút.
Ngươi có biết phụ thân của Tô Di tiểu thư là ai không? Ngươi có biết thế cục của tế điển hải thần là như thế nào không?” Giám sát sứ chậm rãi lên tiếng, nói đến Hạ Lâm phải há mồm.
Hơn nửa ngày sau, nàng mới phản ứng lại:
“Ta không tin tất cả đều là mưu kế của Tô Di tỷ tỷ.
Tỷ ấy muốn ta rời đi, ta rời đi là được mà.
Chỉ cần tỷ ấy nói rõ với ta, ta sẽ không từ chối tỷ ấy.”
Giám sát sứ dùng ánh mắt trào phúng nhìn Hạ Lâm, lập tức phản bác:
“Tế điển hải thần ngươi muốn lui là lui sao? Nếu người nào cũng có thể tùy ý rời khỏi, như vậy cạnh tranh vị trí thánh nữ thuần túy chỉ là so đấu vốn liếng và thế lực.
Chỉ có một tình huống, khi nào tùy tùng bị cưỡng chế rời khỏi, vị trí của người đó trống ra, như vậy mới có thể nhét người khác vào.”
Hạ Lâm ngơ ngác hỏi:
“Chính là tình huống như ta...”
Giám sát sứ cười lên:
“Không sai.
Ngươi đã trở nên thông minh rồi đấy. Được rồi, bây giờ trước mặt ngươi có hai con đường.
Thứ nhất chính là phủ nhận những chứng cứ này, kiên trì khẳng định ngươi vô tội. Đương nhiên, những chứng cứ này sẽ không cách nào bị hủy đi, sẽ không có ai tin ngươi đâu.”
“Thứ hai, hợp tác với chúng ta.
Ngươi nhận tội, mặc dù trên danh nghĩa sẽ có chút tổn thất, nhưng chúng ta sẽ đền bù xứng đáng cho ngươi.
Ngươi hãy chọn đi.”
Hạ Lâm cười khổ một tiếng, cúi đầu thật sâu.
Nàng còn có chọn lựa sao? Đối phương đã tính kế nàng, dụ dỗ đưa nàng đến phòng thẩm vấn.
Tình huống như thế chính là phòng ngừa nàng từ chối.
Cho dù nàng từ chối cũng sẽ bị vu oan, hãm hại, cũng sẽ bị phán là có tội.
Nàng hoàn toàn không có lực phản kháng, càng không có quyền từ chối.
Im lặng.
Im lặng thật lâu.
Giám sát sứ nhẹ giọng lên tiếng:
“Hạ Lâm, nếu ngươi không nói, ta sẽ xem như người ngầm thừa nhận lựa chọn con đường thứ hai.
Sự thật bày trước mắt, ta tin rằng người thông minh sẽ có lựa chọn như vậy. Điều này đối với hai bên đều có chỗ tốt, không phải sao?”
“Ta từ chối.”
Hạ Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu nói. “Từ chối?” Giám sát sứ lập tức cau mày, ánh mắt lóe lên lãnh quang, giọng nói cũng trở nên cường ngạnh hơn nhiều:
“Tiểu cô nương, ngươi cần suy nghĩ cho thật kỹ.
Các người còn trẻ, mọi thứ cũng không nên xúc động quá, phải biết cánh tay không thể vắt qua đùi, huống chi ngươi ngay cả cánh tay cũng không phải.”
“Ta đương nhiên biết ta không có chỗ nương tựa, chẳng khác nào con cá con tôm, cho nên các ngươi mới ra tay với ta, không phải sao?”
Hạ Lâm nhìn giám sát sứ, giọng nói vừa trào phúng, vừa đắng chát, vừa bất đắc dĩ:
“Nhưng ngươi yên tâm đi, ta cũng không rảnh ngồi không đi phản bác, đi cáo trạng.
Ta tiếp nhận sự vu hãm của các ngươi, coi như ta trả sạch ân tình của Tô Di tỷ tỷ.
Còn cái gì là đền bù, ta không cần một phần.
Từ nay về sau, ân oán của chúng ta xem như xong, chẳng khác nào người qua đường.”
Giám sát sứ biến sắc.
Hắn ta yên lặng nhìn Hạ Lâm.
Trong căn phòng với tia sáng ảm đạm, ánh mắt Hạ Lâm lại rất sáng, trực tiếp chiếu thẳng vào lòng giám sát sứ, khiến hắn ta không cách nào nhìn thẳng.
Giám sát sứ rất nhanh dời mắt đi:
“Ngươi đi đi, hi vọng ngươi có thể nói được thì làm được.”
“Ta hiểu rồi.”
Hạ Lâm đứng dậy.
Khi rời đi, biểu hiện của nàng rất ung dung, không hề vội vã.
Mấy ngày sau. “Hạ Lâm cô nương, không phải chúng tôi không muốn cho ngươi thuê phòng.
Nhưng ý kiến và thái độ của công chúng quá mức kịch liệt, rất nhiều người đều phản ứng.
Nếu ta còn tiếp tục giữ ngươi ở đây, bọn họ sẽ...”
Ông chủ khách sạn đắng chát nói.
Hạ Lâm ngăn ông ta tiếp tục kể khổ:
“Tình huống mà ông nói, ta hiểu.
Ta đi là được rồi, phải không?”
“Thật sự là cảm ơn ngươi, Hạ Lâm cô nương.
Ngươi đúng là một người tốt.”
Ông chủ khách sạn làm ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt.
Hạ Lâm thu dọn hành lý, rất nhanh rời khỏi phòng xuống cầu thang.
“Mau nhìn đi, là nàng ta.”
“Cô gái này tham phú quý, . Âm Thầm bán chủ cầu vinh.”
“Loại người này quả thật làm ô uế tế điển hải thần, làm bẩn toàn bộ thánh thành của chúng ta.”
Cổ sư trong đại sảnh nhìn thấy Hạ Lâm, liền chỉ trỏ, bàn tán ầm ĩ.
Hạ Lâm nghe hết, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh, không tránh không né bước ra khỏi khách sạn.
Đường phố rộng rãi, biển người như nước. “Hôm nay là trận khảo nghiệm đếm ngược thứ hai của tế điển hải thần.”
“Đúng là chờ mong mà.
Hôm nay nhất định sẽ rất đặc sắc.”
“Các ngươi biết không? Sở dĩ Tô Di vẫn luôn rơi vào thế hạ phong là bởi vì có nội gian bên cạnh.”
“Điều này ai mà không rõ chứ? Người đó tên Hạ Lâm.
Thật sự là ngày phòng đêm phòng nhưng cướp nhà khó phòng.”
... Đa số người đều không nhận ra Hạ Lâm.
Lực chú ý của bọn họ đều đặt bên trên tế điển hải thần, tất cả đều vội vã tiến đến quảng trường trung tâm.
Cho dù có người nhận ra Hạ Lâm cũng không dám khẳng định.
Dòng người ở thánh thành như nước, xuất hiện một hai gương mặt giống nhau cũng cực kỳ bình thường.
Bầu không khí rất náo nhiệt.
Mọi người chen vai sát cánh, vui mừng hớn hở.
Hạ Lâm chen lẫn đám người, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh, hình thành sự chênh lệch với tình huống xung quanh.
Trước đó, nàng cảm nhận được bầu không khí vui sướng, nhưng lúc này lại như mây mù nặng nề đọng lại lỗ mũi của nàng, khiến nàng hô hấp rất khó khăn.
Nàng đã không còn có được sự khoái hoạt, thỏa mãn hiếu kỳ ở thánh thành này được nữa.
“Có lẽ cả đời ta không còn được đến đây nữa.”
Hạ Lâm ngẩng đầu nhìn những kiến trúc cao ngất xung quanh.
Những căn cổ phòng này như muốn ngã, toàn bộ thánh thành như muốn đè chết nàng.
Trong lòng Hạ Lâm càng thêm phiền muộn.
Nàng bước nhanh mấy bước, đến một ngõ hẻm âm u.
Nơi này tràn ngập mùi thối, ánh sáng ảm đạm, bên trong chất đầy rác.
Nhưng Hạ Lâm lại cảm thấy hô hấp của mình đã thoải mái hơn nhiều, giống như dọn được một ngọn núi lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận