Cổ chân nhân

Chương 1984: Tiên Đình gửi thư (2)

“Vâng.” Thuần Mộng Cầu Chân Thể lui ra. “Chúng ta tiếp tục.” Phương Nguyên nói: “Tiên cổ phòng đã phong tỏa cống ngầm Lược Ảnh, thời gian có hạn, chúng ta phải nhanh lên.” Bên trong tiểu trúc lâu Ngọc Thanh Tích Phong, Vũ Dung nhìn xuyên qua cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống cống ngầm Lược Ảnh. Ông ta quan sát một lát, tinh mang lóe lên trong mắt: ‘Cổ trận siêu cấp này ngược lại có chút huyền diệu. Người bày trận đã lợi dụng đạo ngân tự nhiên bên trong cống ngầm, chỉ bỏ ra phàm cổ nhưng lại dựng lên được cổ trận tiên cấp.” “Còn có quái ảnh nữa. Khá lắm, quy mô khổng lồ, tất cả đều được cổ trận siêu cấp tập trung tại một chỗ.” Kiều Chí Tài đứng bên cạnh Vũ Dung, thán phục một tiếng. Lúc này, bên trong tiên cổ phòng Trì gia truyền ra âm thanh của Trì Khúc Do. Ông ta không đợi được: “Trận hay, trận hay. Chi bằng để lão phu tính ra nhược điểm của trận này, mọi người cùng nhau phá trận.” “Không cần.” Vũ Dung từ chối. “Lần này diệt ma tốc chiến tốc thắng. Chỉ là cổ trận, có đáng là gì? Cho dù quái ảnh nhiều hơn gấp mấy lần cũng khó mà cản được phong mang của tiên cổ phòng chúng ta.” Nói đến đây, Vũ Dung dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Chư vị, hãy theo ta tề công.” Vừa dứt lời, tiểu trúc lâu Ngọc Thanh Tích Phong đã dũng cảm tiến lên, mang theo cuồng phong lao thẳng xuống. Tiểu trúc lâu Ngọc Thanh Tích Phong đánh đâu thắng đó, quái ảnh tử thương thảm trọng, cảnh tượng kinh hoàng. Cổ tiên Nam Cương nhìn thấy tình huống chiến đấu, gương mặt tràn ngập kinh sợ. Uy năng của tiểu trúc lâu Ngọc Thanh Tích Phong đã vượt qua dự liệu của bọn họ. “Đây chính là uy của Vũ gia.” Rất nhiều cổ tiên sinh lòng cảm khái, giống như nhìn thấy được cảnh tượng Vũ Độc Tú đại sát tứ phương. Vũ Dung rốt cuộc cũng là huyết mạch của Vũ gia, tính cách dũng mãnh gan dạ đã sớm xâm nhập vào sâu trong cốt tủy. Nhất thời, cổ tiên Chính đạo Nam Cương đều phấn chấn tinh thần. “Giết!” “Cùng nhau xông lên.” “Giết sạch đám ma đạo tặc tử này.” Các tiên cổ phòng mạnh mẽ đâm tới như mãnh hổ sau núi, uy thế không thể ngăn cản. Quái ảnh trùng điệp nhưng lại giống như đàn cừu yếu đuối, nhu nhược. Tiếng la giết đã sớm truyền vào tai Phương Nguyên, âm thanh càng lúc càng lớn. Biểu hiện Diệu Âm Tiên Tử hơi quái lạ. Hắc Lâu Lan nhìn Phương Nguyên vài lần, vẫn không thấy Phương Nguyên có sự thay đổi nào. Bạch Ngưng Băng vẫn lạnh lùng như cũ. Cổ trận siêu cấp rất khó cản được thế công mãnh liệt của tiên cổ phòng, rất nhanh tan rã. Tu vi quái ảnh cao nhất cũng chỉ có thất chuyển, đã sớm bị giết chạy tán loạn bốn phía. Trong lúc cổ tiên Chính đạo Nam Cương đang định một đường hát vang, trực đảo hoàng long, một số Thuần Mộng Cầu Chân Thể đã đứng dậy. Ầm ầm ầm. Liên tiếp tự bạo, mộng cảnh hình thành trong nháy mắt. “Lại là chiêu này, mau lui lại.” Cổ tiên Dực gia đã nếm qua thua thiệt, Hải Giác Các vèo một tiếng rời khỏi thật xa. Những tiên cổ phòng còn lại không thể không dừng thế xông, tạm thời ngừng chân quan sát. Mộng cảnh hình thành một phương vị phòng hộ, bao phủ đám người Phương Nguyên bên trong. Biểu hiện đám người Vũ Dung trở nên phức tạp. Phòng tuyến như vậy, bọn họ làm sao mà đột phá? Chính là khi dễ Mộng đạo dở tệ của các người. Cổ tiên Chính đạo khí thế hung hung đều trợn tròn mắt. Vũ Dung bỗng nhiên cười khẽ: “Nếu Ảnh Tông đã phòng hộ như vậy, đó chính là kế cùng đường. Bọn chúng ngăn cản chúng ta, chúng ta cũng vây khốn bọn chúng. Ta ngược lại muốn xem xem bọn chúng có thể khốn thủ đến khi nào?” Hai bên cầm cự với nhau. Đúng lúc này, Vũ Dung khẽ biến sắc. Ông ta nhận được một con Tín cổ. Tiên Đình gửi thư. Đại chiến mộng cảnh, Ảnh Tông đại bại thua thiệt, thật ra Chính đạo Nam Cương cũng tổn thất nặng nề. Bọn họ bố trí cổ trận siêu cấp, nhà nào cũng đều cống hiến tiên cổ, còn có rất nhiều phàm cổ. Đầu tư vào nhiều như vậy, kết quả lợi ích lại quá nhỏ. Hiện tại thăm dò mộng cảnh thất bại, t ổn thất thêm mấy vị cổ tiên. Người được lợi, ngoại trừ Phương Nguyên vừa mới trở thành tân chủ Ảnh Tông thì còn có Tiên Đình. Lần này, Tiên Đình không chỉ bắt U Hồn Ma Tôn, hơn nữa trước khi đi còn mang theo cổ trận tầng thứ nhất và thứ hai đi theo. Trong số những tiên cổ này, ngoại trừ con tiên cổ Ám Độ của Phương Nguyên, số cổ trùng còn lại đều của cổ tiên Chính đạo Nam Cương. Đối với hành động như thế, trên dưới Nam Cương đều oán giận, muốn tìm Tiên Đình Trung Châu đòi một câu trả lời công bằng. Dù sao tất cả mọi người cũng đều là Chính đạo, Tiên Đình làm như vậy không khỏi hơi quá đáng. Trong quá trình đuổi giết đám người Phương Nguyên, Vũ Dung cũng bắt đầu tìm kiếm cổ tiên Tiên Đình. Mặc dù Nam Cương và Trung Châu là hai địa vực khác biệt, nhưng cũng là thế lực siêu cấp, thường có buôn bán qua lại. Chút công lao đó được tính trên người Bảo Hoàng Thiên. Chính bởi vì có Bảo Hoàng Thiên, mới giúp cho giao dịch giữa các cổ tiên càng thêm dễ dàng và tấp nập. Hàng hóa lưu thông không đứt đoạn đồng nghĩa với việc giao lưu tấp nập. Cho nên, Vũ Dung hoàn toàn có đường tắt tìm đến mười đại cổ phái Trung Châu. Nhưng cổ tiên Tiên Đình thì hơi cao giá một chút. Nhưng nếu không tìm Tiên Đình để hỏi, chỉ dây dưa mười đại cổ phái, vấn đề của Chính đạo Nam Cương khó mà giải quyết. “Tử Vi Tiên Tử...” Lúc này, Vũ Dung nắm giữ con phàm cổ Tín đạo, miệng lẩm bẩm. Ông ta không nghĩ đến cổ tiên Tiên Đình lại chủ động tìm ông ta. Đồng thời, vị cổ tiên Tiên Đình Trí đạo vốn không che mặt này lại chỉ dùng một con phàm cổ Tín đạo truyền tin cho Vũ Dung. Nội dung bên trong con phàm cổ đều liên quan đến đám người Phương Nguyên. Tiên Đình nắm trong tay đủ loại tin tức về Ảnh Vô Tà, Tử Sơn Chân Quân, Bạch Ngưng Băng và Phương Nguyên. Bao gồm việc bọn họ chiến trận thượng cổ Tứ Thông Bát Đạt. Điều làm cho Vũ Dung khiếp sợ nhất chính là, Vũ Di Hải thật sự đã chết. Vũ Di Hải lẫn vào Vũ gia chính là ma đầu thiên ngoại Phương Nguyên. “Lại có chuyện như vậy sao? Phương Nguyên chính là Vũ Di Hải, Vũ Di Hải chính là Phương Nguyên?” Vũ Dung muốn cứu em trai của mình, kết quả phát hiện em trai thật sự đã chết, còn cừu địch thì sóng vai với mình. Vũ Dung đối với tin tức này, đầu tiên là chấn kinh. Dù sao điều này cũng vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ông ta. Sau đó, Vũ Dung cảm thấy phẫn nộ. Phẫn nộ đối với Phương Nguyên. Tên hung thủ đáng chết này giết chết Vũ Di Hải, lại gan to bằng trời, sau khi phạm phải hung án, không những không chạy trốn mà còn chủ động gia nhập Vũ gia. Đây quả thật không xem toàn bộ trên dưới Vũ gia, bao gồm Vũ Dung ông ta vào mắt. Quan trọng hơn, Phương Nguyên còn làm được điều này. Đây chính là sự sỉ nhục. Phương Nguyên không chỉ xem thường Vũ gia, hơn nữa còn chạy đến trước mặt Vũ gia, tát cho Vũ gia hai ba bạt tai. Vũ gia là thế lực nào chứ? Đệ nhất thế lực được Chính đạo Nam Cương thừa nhận. Vũ Dung là ai chứ? Là Thái thượng đại trưởng lão đương quyền của Vũ gia, tu vi bát chuyển, có tiên cổ phòng, còn có mấy con tiên cổ bát chuyển. Hành động này của Phương Nguyên quả thật đã đùa nghịch Vũ gia và Vũ Dung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận