Cổ chân nhân

Chương 2556: Vận Mệnh Ca (1)

Khóe miệng bốn người Trương Âm nhếch lên, mỉm cười quỷ dị.
Sau đó, thân hình bốn người bọn họ cũng bắt đầu bay lên cao, tay chân biến thành trảo, trên da nổi lên từng lớp vảy, trán toát ra sừng rồng, đồng thời mắt cũng trở nên dựng thẳng.
Dung mạo của bọn họ đều phát sinh sự thay đổi kinh người. Đám người Tống Khải Nguyên không khỏi giật mình.
Bởi vì những thay đổi này khiến cho đám người Trương Âm trở nên cực kỳ giống Long Công.
Thanh Nhạc An giận dữ quát:
“Các ngươi bỏ qua thân phận Nhân tộc cao quý, tự cam đọa lạc cũng muốn biến thành dị nhân người Rồng thấp kém sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?”
“Người Rồng mới là cao quý nhất, hơn nữa còn là chiều hướng phát triển của thiên địa.”
“Nhân tộc nhất định sẽ bị thiên địa đào thải.”
Đám người Trương Âm mỗi người một câu.
Nói đến đây, cả đám cùng kêu lên:
“Chúng ta chính là người thủ hộ long cung, tứ đại long tướng.”
Đám người Tống Khải Nguyên nhất thời chấn kinh đến không nói ra lời.
“Ta hiểu rồi.”
Một luồng linh quang chợt hiện lên trong đầu Hoa Thải Vân.
Hàn mang bắn ra trong mắt của bà:
“Bốn người bọn họ đã sớm bị long cung nô dịch.
Trong trận chiến Đông Hải trước đó, sở dĩ bọn họ đối phó Long Công cũng là tận chức trách của mình mà thôi.
Long Công cướp đoạt long cung, sau đó luyện hóa, trở thành chủ nhân của bọn họ.
Nhưng Long Công gian trá vô cùng, cũng không gọi bốn người này về, mà tiềm phục bên cạnh chúng ta.
Thì ra viện quân Tiên Đình đã sớm đến, là cùng đi với chúng ta.”
Hoa Thải Vân không khỏi cười khổ.
Thì ra mọi thứ nhìn thì giống như sắp thành công, nhưng đây lại là một cái bẫy thật lớn mà Tiên Đình đã tạo ra. “Đúng là như vậy.”
Đám người Trương Âm ung dung cười. Đám người Thanh Nhạc An đã kịp phản ứng. “Vì để cho chúng ta yên tâm, các ngươi mặc cho chúng ta nô dịch Bi Phong lão nhân, đúng là dụng ý khó dò.”
Thẩm Tòng Thanh lạnh giọng nói. “Đây cũng không phải là tính toán của bọn họ, cũng không phải mưu đồ của Long Công đại nhân.”
Trương Âm lắc đầu, nghiễm nhiên là người đứng đầu của bốn người:
“Các ngươi có biết, tất cả mọi hành động của các ngươi đều không qua được suy tính của Tử Vi Tiên Tử.
Bảo bọn ta ẩn núp cũng là do Tử Vi Tiên Tử sắp xếp.”
Ánh mắt Tống Khải Nguyên một lần nữa nhìn long cung:
“Nói như vậy, tiên cổ phòng bát chuyển này thật ra chỉ là một tiên cổ phòng Nô đạo, có thể nô dịch cổ tiên bát chuyển, còn có thể lên đến bốn người. Đồng thời có thể tiếp tục trấn áp và nô dịch Đế Tàng Sinh.
Từ xưa đến nay, chỉ sợ nó chính là đệ nhất tiên cổ phòng Nô đạo.”
Đám người Trương Âm hơi biến sắc.
Thanh Nhạc An, Hoa Thải Vân và Thẩm Tòng Thanh đồng thời nhìn Tống Khải Nguyên, lập tức hiểu được Tống Khải Nguyên không chịu từ bỏ.
Mặc dù gặp phải kinh biến như thế, nhưng cổ tiên cường giả bát chuyển Tống Khải Nguyên làm sao có thể là người dễ dàng từ bỏ cơ chứ? Huống hồ, cho dù bọn họ gặp ám toán, trên người có tổn thương, nhưng chiến lực vẫn được bảo tồn, vẫn còn hi vọng tiếp tục tranh đoạt.
Ám toán cổ tiên bát chuyển cũng không dễ dàng như vậy.
Đa số sát chiêu tiên đạo, một khi thôi động, nhất định sẽ có khí tức hơn người.
Cho nên, đám người Trương Âm còn chưa sử dụng sát chiêu kinh khủng nào.
Bọn họ vẫn cố gắng che giấu khí tức sát chiêu.
Thủ đoạn có thể ẩn tàng khí tức sát chiêu vô cùng hiếm thấy.
Trước mắt mà nói, cũng chỉ có Vũ Dung Nam Cương mới nắm giữ được thủ đoạn này.
Những người còn lại, cho dù là thành viên Tiên Đình cũng không làm được.
Rầm rầm rầm.
Tiếng sấm sét nổ vang. Đám người Tống Khải Nguyên không cam tâm từ bỏ, triển khai chém giết với đám người Trương Âm.
Chiến trường phúc địa Bất Bại.
Bạch Thương Thủy ôm lấy Trần Y vừa đánh vừa lui. Đám người Vũ Dung lần lượt ra tay, ý đồ bức bách nàng tránh xa đại trận, ở ngoài trận giết chết hai vị cổ tiên bát chuyển Tiên Đình.
Bạch Thương Thủy đỡ trái thì hở phải, hiểm tượng hoàn sinh.
Chư tiên Nam Cương mang đến cho nàng áp lực quá lớn, nhất là Vũ Dung.
Bất kỳ khí tức sát chiêu nào cũng đều được ông ta che giấu, rồi bỗng nhiên bộc phát, khiến Bạch Thương Thủy vô cùng kiêng kỵ.
Cho dù Vũ Dung không ra tay, nàng vẫn phải thường xuyên chú ý nhân vật nguy hiểm này. “Thả ta xuống, ngươi đi đi.”
Trần Y nói.
Ông trúng quái chiêu tuyệt thế Tống Hữu Phong, không thể động đậy, chỉ có thể chờ chết.
Lúc này, ống tay áo, lông mày, tóc của Trần Y đều là tiêu tán.
Tứ chi cũng không được toàn vẹn.
Uy năng kinh khủng của Tống Hữu Phong sắp sửa ăn mòn tứ chi của ông, sau đó lan đến cơ thể.
Cũng may Tống Hữu Phong không lây nhiễm, chỉ nhằm vào một mình Trần Y, cho nên Bạch Thương Thủy mới có can đảm bảo vệ Trần Y ở bên cạnh. “Ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi sao?”
Bạch Thương Thủy truyền âm.
Trần Y sững sờ.
Ông bỗng nhiên hiểu ra.
Quả nhiên, Bạch Thương Thủy tiếp tục truyền âm:
“Ta cố ý làm như vậy, không cam lòng từ bỏ ngươi, đưa mình vào hiểm cảnh, chính là thu hút lực chú ý của chư tiên Nam Cương, giúp cho người đằng sau kéo dài thời gian, để bọn họ bố trí càng nhiều tiên trận hơn.
Ngươi chết chắc, nhưng ngươi còn có thể phát huy được chút nhiệt lượng thừa của mình.
Ta có lẽ cũng sẽ chết, nhưng chỉ cần kéo dài thời gian là được.
Vì Tiên Đình, vì Trung Châu, vì người trong thiên hạ, hi sinh có đáng là gì?”
Trần Y im lặng.
Ông bỗng nhiên mỉm cười, cảm thấy tử vong trong thời khắc này chẳng có gì quan trọng.
Mặc dù ông rất mê luyến quyền thế, cũng chấp nhất, nhưng bản thân cũng có đại nghĩa Nhân tộc.
Ông và Bạch Thương Thủy hoàn toàn không ngại hi sinh.
Nếu không phải như thế, Tử Vi Tiên Tử cũng không đề bạt ông trở thành thành viên Tiên Đình.
Nhưng Trần Y vẫn không mỉm cười bên ngoài, ngược lại sắc mặt càng thêm thống khổ.
Ông muốn diễn kịch, phối hợp với Bạch Thương Thủy lừa gạt chư tiên Nam Cương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận