Cổ chân nhân

Chương 2496: Tranh đoạt long cung (2)

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Phương Nguyên kinh nghi trong lòng: “Ta vốn có được Xuân Thu Thiền, chẳng lẽ... một khi đảo thạch liên này tiếp nhận ta, phòng hộ trên đảo sẽ mất đi hiệu lực? Hoặc xuất hiện lỗ thủng khiến người ngoài thừa lúc?” Rầm rầm rầm. Lúc này, mưa to tầm tã oanh kích đổ xuống đầu, bao vây niên thú khỉ Phương Nguyên lại. Đại trận Trấn Hà Tỏa Liên rốt cuộc đã ổn định trận cước. Mặc dù vẫn bị tàn phá như cũ, nhưng lỗ hổng đang nhanh chóng thu nhỏ, đồng thời cổ tiên thất chuyển chủ trì đại trận vẫn còn dư lực đối phó Phương Nguyên. Phương Nguyên bị đại trận cản trở, khó mà dễ dàng đến gần đảo thạch liên như cũ. “Đại trận này chỉ sợ là do Tiên Đình thiết kế, chuyên nhắm vào đảo thạch liên. Trước đó, đảo thạch liên kháng cự ta cũng là do đại trận này?” Trong lúc Phương Nguyên đang suy nghĩ, Phượng Cửu Ca trấn giữ Tam Thu Hoàng Hạc Đài giết tới trước mặt hắn. Hai bên đại trận một lần nữa bộc phát, ngươi đến ta đi, công thủ giao thế, nhất thời cảnh tượng giằng co xuống. Cùng lúc đó. Đông Hải. “Lệ Hoàng bái kiến Long Công đại nhân.” Trên bầu trời, hỏa diễm tứ tán, một lão giả uy mãnh xuất hiện, chính là viện binh bát chuyển Tiên Đình, cổ tiên cường giả Lệ Hoàng. Long Công khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vỗ xuống người Phượng Kim Hoàng. Quanh thân Phượng Kim Hoàng từ đầu đến cuối vẫn bao phủ một bức tường khí hình tròn. Lúc này, nó chậm rãi bay đến bên cạnh Lệ Hoàng. “Ngươi hãy bảo vệ Hoàng nhi. Nếu con bé có chút sơ suất nào, ta sẽ bắt ngươi để hỏi.” Long Công thản nhiên nói. Gương mặt Long Công tràn ngập vẻ trịnh trọng, tự tin nói: “Long Công đại nhân, kính thỉnh thả lỏng. Ta có Dương Mãng Bối Y Hỏa, thiên hạ người nào có thể làm Phượng Kim Hoàng bị thương chứ?” Long Công không nhìn Lệ Hoàng nữa, mà nhìn về phía chân trời. Chỉ vì trao lại Phượng Kim Hoàng, hơi chậm trễ một chút, long cung đã thoát khỏi tầm mắt. Long Công mỉm cười, không hề có chút khẩn trương nào. Ông ta khẽ bóp chặt hai tay, sau đó thi triển thân thủ. Sau một khắc, ông ta đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Long cung một lần nữa bị Thanh Nhạc An cản trở, các cổ tiên còn lại thì có chỗ để dây dưa. “Cơ hội sẽ biến mất trong khoảnh khắc, ta nhất định phải bắt được.” Ánh mắt Thanh Nhạc An bạo mang. Nhiều ngày như vậy, ông ta rốt cuộc đã chờ được cơ hội thứ tư. Nhưng trong lúc Thanh Nhạc An chuẩn bị đến gần long cung, bỗng nhiên một cự lực khổng lồ vọt đến, khí tức tử vong nồng đậm khiến ông ta muốn ngạt thở. Ông ta vội vàng xoay người, liều mạng ngăn cản công kích, nhưng cả người giống như bao cát, phun ra máu tươi, sau đó bay ra ngoài. “Long Công, là ngươi.” Thanh Nhạc An khàn giọng nói, gương mặt tràn ngập kinh nộ. Long Công hờ hững lơ lửng giữa không trung. Hai cái sừng màu vàng trên trán ông ta phát ra ánh sáng lập lòe, tóc dài tung bay đằng sau, cơ thể giống như được đúc bằng thép, lông đồng lóe ra ánh sáng băng lãnh. Thanh Nhạc An cố gắng đứng dậy, dừng lại cơ thể đang bay ngược. Khi ông ta đang định phản công Long Công, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi. Một khí kình hình rồng từ ngực ông ta bay lên, đột nhiên nổ tung. Ầm. Tiếng nổ cũng không lớn, nhưng thủ đoạn phòng hộ của Thanh Nhạc An giống như giấy. Thanh Nhạc An mang theo vẻ kinh hoảng khó có thể tin, vội vàng lui nhanh. Máu ông ta dâng trào, xương ngực nổ tung, toàn bộ lồng ngực gần như nát bấy, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được tim và phổi. “Long Công tiếp chiêu.” “Tiên cổ phòng này là của ta.” Tống Khải Nguyên, Trương Âm nhào đến. Hai người tạm thời từ bỏ tranh đấu, hợp lực đối phó Long Công. Long Công thản nhiên cười một tiếng. Rống. Tiếng rồng gầm vang lên. Tống Khải Nguyên và Trương Âm khiếp sợ bị đánh bay ra ngoài. Bọn họ bị trọng kích, nhưng ngay cả việc bị trúng chiêu như thế nào cũng không nhìn thấy rõ ràng, đã bị Long Công đánh bại. “Cẩn thận, Long Công không còn vướng bận, dường như muốn bạo phát.” “Đây mới là thực lực chân chính của ông ta sao?” “Mọi người cùng nhau xông lên, không được để ông ta đắc thủ.” Biểu hiện cường thế của Long Công khiến các cổ tiên bát chuyển còn lại bị uy hiếp rất lớn, vội vàng quay đầu thương vây quét Long Công. Long Công hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Ông ta không nhúc nhích, cho đến khi sát chiêu oanh kích bốn phương tám hướng đánh tới, lúc này ông ta mới mở mắt ra. Sát chiêu tiên đạo, Khí Cái Sơn Hà. “Sao?” Trong nháy mắt, các cổ tiên bát chuyển đều kích chấn thể xác và tinh thần, cảm nhận một trọng áp không gì so sánh nổi phô thiên cái địa áp xuống mình. Không chỉ bọn họ, ngay cả trong phạm vi mấy vạn dặm, bầu trời và biển đều thừa nhận trọng áp không gì so sánh nổi. Rất nhiều sát chiêu tan rã, cổ tiên bát chuyển bao gồm luôn long cung giống như sủi cảo bị ném bịch bịch vào nồi, rơi tõm xuống nước. Vạn vật tề âm, thiên địa trấn tĩnh. Chỉ còn một mình Long Công ngạo nghễ đứng thẳng, dùng ánh mắt thản nhìn xuống chư tiên đang chật vật. Tranh đoạt long cung đến tận bây giờ, rốt cuộc ông đã thi triển thực lực chân chính của mình. Chiến lực chuẩn tiên tôn lực áp các đối thủ khác, vẫn luôn chiếm thượng phong. “Giết.” “Long Công, ta muốn giết ngươi.” “Ta không tin ngươi có thể thắng toàn bộ chúng ta.” Sau mấy hơi thở, mặt biển nhấc lên sóng lớn. Đám cổ tiên bát chuyển bị Long Công làm nhục đều đồng loạt triển khai tấn công Long Công. Long Công hừ lạnh một tiếng, sau lưng mọc ra đuôi rồng, người xuất hiện vảy rồng, sừng rồng trên trán trở nên sắc bén như kiếm. Ông ta há miệng phát ra tiếng rồng ngâm. Đây chính là sát chiêu tiên đạo Long Khiếu Ba. Sau đó, thân hình ông ta chợt tiêu tán, sau đó xuất hiện bên cạnh đối thủ, long quyền đập xuống, long trảo xé rách từng phòng thủ, tạo thành gió tanh mưa máu. Cổ tiên bát chuyển Đông Hải đều không phải đối thủ của Long Công. Người nào cũng vừa kinh vừa sợ, thi triển sát chiêu tiên đạo thường xuyên bị đánh gãy. Cho dù thôi phát thành công cũng không làm gì được Long Công. Tranh đoạt lâu như vậy, Long Công ngoại trừ bảo vệ Phượng Kim Hoàng, đồng thời còn tích cực thu thập tin tức. Nội tình của cổ tiên bát chuyển Đông Hải đã bị ông ta nắm giữ hơn phân nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận