Cổ chân nhân

Chương 2164: Quân đoàn hồn thú

Nơi này là sa mạc Thanh Quỷ.
Là hiểm địa nổi danh bên trong Tây Mạc.
Hơn mười vạn năm qua, cổ tiên Tây Mạc chết ở đây cũng không phải con số ít.
Bên trên không trung sa mạc Thanh Quỷ, cả năm bị bao phủ bên trong một lớp mây đen dày đặc, không thấy ánh mặt trời, tro bụi nặng nề.
Mặt ngoài sa mặc có thảm thực vật rất dày.
Nhiều nhất chính là cây Quỷ Khóc.
Loại cây này không cao lắm, nhánh cây vặn vẹo, giống như quần ma loạn vũ, giương nanh múa vuốt. Mỗi khi gió lạnh thổi qua, những cây Quỷ Khóc này sẽ nhẹ nhàng chấn động, phát ra tiếng rít thê lương hoặc tiếng tru âm trầm kinh khủng.
Ô ô ô...
Cây Quỷ Khóc kêu thảm, một con hồn thú lặng yên không một tiếng động xông đến, dần dần tiếp cận đằng sau lưng Phương Nguyên, chậm rãi giơ hai cái tay giống như liêm đao lên.
Nửa phần trên của con hồn thú giống như con gián, có cánh tay sắc bén như đao, nửa phần sau kéo cái đuôi thật dài giống như mãng xà.
Phương Nguyên dường như không phát hiện ra, hai tay liêm đao của con hồn thú đã giơ cao đến cực hạn, sau đó bỗng nhiên vọt đến, bôn tập đằng sau Phương Nguyên, đồng thời cánh tay đao như tia chớp chém xuống.
Một lát sau, thắng bại đã phân. Cơ thể hồn thú cứng đờ trên không trung, sau đó ngã xuống đất.
Phương Nguyên kịp thời ra tay, nhẹ nhàng vung tay một cái, một sức mạnh vô hình phát ra, bao trùm thi thể hồn thú đưa đến trước mặt hắn.
Thi thể hồn thú hóa thành bụi mù màu xám đen, không ngừng tiêu tán theo gió.
Phương Nguyên cũng không ngăn cản.
Một lát sau, trong tay hắn chỉ còn lại hồn hạch giống như quả cầu pha lê. Hồn hạch nặng nề, toàn thân màu xanh đậm, gần như chuyển thành màu đen.
Phương Nguyên cầm trong tay giống như cầm một vò rượu đầy tràn. Đây là tiên tài lục chuyển.
Một thân tinh túy của hồn thú. Giống như bùn quái sau khi ngã xuống sẽ có bùn hạch rớt xuống, trở thành di vật duy nhất. Hồn thú cũng có hồn hạch.
Hồn thú, bùn quái, huyết thú, ảnh quái, hư thú đều là đạo thú. Quanh thân ẩn chứa đạo ngân đơn nhất nhưng lại nồng đậm nhất của một lưu phái.
Phương Nguyên kiểm tra một chút, không phát hiện có chỗ nào không ổn, liền ném hồn hạch vào tiên khiếu chí tôn.
Bên trong tiên khiếu đã có một bồn hồn hạch nhỏ.
Đa số đều là hồn hạch lục chuyển, cũng có một phần là thất chuyển. Hồn hạch bát chuyển bắt nguồn từ hồn thú Thái Cổ thì tạm thời không có.
Với chiến lực như Phương Nguyên, muốn tiêu diệt hồn thú hoang thú, hồn thú thượng cổ đã là chuyện dễ như trở bàn tay. Hắn bước vào sa mạc Thanh Quỷ, dọc trên con đường có không ít hoang thú, hoang thú thượng cổ tấn công hắn. Phương Nguyên xâm nhập vào lãnh địa của nó, tất nhiên sẽ bị chúng phản kích. Trong đó, tuyệt đại đa số đều là hồn thú.
Trên người Phương Nguyên có Quỷ Không Hay, nhưng Tùy Ý Tường Vân lại không bị che đậy.
Mục tiêu của đám hồn thú đều tập trung vào tường vân mà không để ý đến Phương Nguyên, kết quả đều gặp độc thủ của hắn. Hồn thú thật ra có liên quan đến hai vị ma tôn.
Một là Hồng Liên Ma Tôn.
Ông ta là người đã làm hỏng cổ Số Mệnh, khiến cho thiên địa đại đạo hình thành lỗ thủng, rất nhiều thứ đã thoát khỏi số mệnh hạn chế.
Sau khi sinh mệnh chết đi, hồn phách cũng không đến Sinh Tử Môn mà còn ngưng lại trong thiên địa.
Người thứ hai là U Hồn Ma Tôn.
Ông ta khai sáng ra Hồn đạo, khiến hồn phách hiện hình, sinh ra hồn thú.
Đương nhiên, hồn thú bây giờ cũng có một số được sinh ra tại những khu vực có đạo ngân Hồn đạo nồng đậm. Thời đại đang không ngừng biến đổi.
Từ Thái Cổ, viễn cổ, thượng cổ cho đến hiện tại, thiên địa năm vực đã thay đổi rất nhiều.
Cho nên, những hồn thú này hoàn toàn có thể thay thế hồn phách ném vào núi Đãng Hồn, được núi Đãng Hồn tiêu hóa, từ đó sản xuất ra cổ Can Đảm.
Nhưng chất lượng của hồn thú không thể so sánh với hồn phách cổ tiên.
Cùng lắm cũng chỉ có so sánh được với mãnh thú, mãnh thực mà thôi.
“Ta vừa mới tiến vào sa mạc Thanh Quỷ không bao lâu, nhưng đã thu hoạch được nhiều hồn hạch như vậy, hi vọng có thể hoàn toàn khống chế được nơi này.”
Phương Nguyên thầm nghĩ trong lòng.
Nếu hắn có thể khống chế nơi này, hắn sẽ có được cổ Can Đảm cuồn cuộn không dứt. Hoàn toàn có thể đẩy nội tình hồn phách lên mức cao nhất, thậm chí còn có phúc phận của người khác. Vèo. Trong lúc Phương Nguyên đang suy nghĩ, bỗng tiếng xé gió chói tai từ bên trái Phương Nguyên truyền đến.
Một con bọ cạp thật lớn đang bay về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên xoay người nhìn lại, lập tức con ngươi co rụt.
Toàn thân con bọ cạp đen nhánh, hình thái rất kỳ lạ.
Thân hình của nó giống như cái mâm tròn cực lớn, đuôi bọ cạp lắc lư bên ngoài cái mâm tròn, còn có hai cái càng lóe ra u quang, hung hăng đánh tới nước, khí thế vô cùng kinh khủng.
“Đây là hoang thú Thái Cổ bọ cạp Viên Chu.
Con bọ cạp này là mãnh thú Trí đạo, đồ ăn thích nhất chính là Hồn thú.”
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Phương Nguyên đã xuất hiện thông tin về nó.
Quỷ Không Hay của Phương Nguyên có thể khiến cho bất kỳ một con hồn thú nào cũng không phát hiện được hắn, nhưng đối với mãnh thú thì lại không có tác dụng.
Bỏ qua tường vân, Phương Nguyên xoay người bỏ chạy.
Phương Nguyên có chiến lực bát chuyển, cũng không phải không thể đối phó với hoang thú Thái Cổ. Nhưng mục đích của chuyến đi này của hắn không phải là cùng chết với bọ cạp Viên Chu, mà là tận khả năng thu thập càng nhiều hồn hạch.
Phương Nguyên rút lui, bọp cạp Viên Chu đuổi theo không bỏ, nhưng sau khi truy đuổi một lát, Phương Nguyên dựa vào thủ đoạn phong phú của mình đã thành công hất cẳng bọ cạp Viên Chu.
Sa mạc Thanh Quỷ nguy cơ tứ phía, Phương Nguyên ở đây cũng không an toàn.
Mấy ngày sau, Phương Nguyên vừa đi săn hồn thú vừa tu hành hồn đạo, tích lũy nội tình hồn phách.
Nếu gặp mấy con vật như bọ cạp Viên Chu, Phương Nguyên sẽ tận lực lấy né tránh làm chủ. Không chỉ có Phương Nguyên đi săn mà còn có thành viên Ảnh Tông.
Chúng tiên lấy được hồn hạch đều đưa cho địa linh Lang Gia để sản xuất cổ Can Đảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận