Cổ chân nhân

Chương 1770: Cổ tiên Trung Châu tập kết

Y là cổ tiên Thủy đạo, mà trên người con cua vũng bùn này lại có hai loại đạo ngân Thổ đạo, Thủy đạo. Giết con cua vũng bùn đối với cổ tiên áo lam thất chuyển mà nói, có thể kiếm được một đống tiên tài có thể dùng.
“Nhưng cua vũng bùn chỉ là hoang thú. Nếu cẩn thận nuôi dưỡng, có thể trở thành cua vũng bùn canh chiểu hoang thú thượng cổ. Trên cua vũng bùn canh chiểu là cua vũng bùn áo chiểu. Cua vũng bùn áo chiểu là hoang thú Thái Cổ.
Ta cũng không quá hi vọng có được con hoang thú Thái Cổ này.
Phúc địa tiên khiếu của ta không thể bồi dưỡng được hoang thú Thái cổ. Nhưng cua vũng bùn canh chiểu thì có thể thử một chút.”
Nghĩ đến đây, cổ tiên áo lam thất chuyển bắt đầu ra tay. Y vươn cánh tay ra khỏi ống tay áo rộng thùng thình.
Da của y rất trắng, mười ngón tay thon dài tinh tế.
Mười ngón tay y đung đưa giống như hoa sen nở rộ, quấy lên từng tầng quang ảnh lộng lẫy. Đây là phương pháp điều khiển cổ trùng đặc biệt của y. Rất nhanh, trên người y dâng lên rất nhiều khí tức cổ trùng.
Có khí tức phàm cổ, có khí tức tiên cổ. Từng luồng khí tức kết hợp với nhau, hình thành khí tượng phức tạp.
Mặc dù cua vũng bùn không có mắt, nhưng dựa vào trực giác nhạy bén của dã thú, nó vẫn cảm nhận được uy hiếp từ trên không trung.
Cua vũng bùn bắt đầu thẳng hướng đến bên trong ngọn núi. Lớp vỏ to lớn bằng đồng thau rất nhanh biến mất một nửa. Nhưng lúc này, cổ tiên áo lam thất chuyển đã chuẩn bị xong, sát chiêu tiên đạo được thôi phát. Rầm rầm. Thủy triều màu lam xuất hiện, trùng điệp cọ rửa về phía cua vũng bùn. Cơ thể cua vũng bùn khá lớn, né tránh không kịp, bị thủy triều cuốn trôi.
Nhưng khi thủy triều rút đi, cua vũng bùn lại lù lù bất động.
Cơ thể của nó quả thật quá nặng nề. Khóe miệng cổ tiên áo lam thất chuyển lại nở nụ cười nắm chắc thắng lợi, mười ngón tay của y lại càng chuyển động nhanh hơn. Tàn ảnh của từng ngón tay để lại trong không khí khiến người ta hoa cả mắt. Sát chiêu tiên đạo này của y cũng không bình thường.
Tiên nguyên Hồng Tảo không ngừng tiêu hao, vốn thủy triều màu lam nhạt biến thành màu xanh thẳm, bành trướng mênh mông, quy mô gấp ba lần so với trước đó. Thủy triều dưới sự thao túng của cổ tiên áo lam thất chuyển, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Cua vũng bùn hãm sâu trong vòng xoáy, rốt cuộc ngăn cản không nổi, lại bị vòng xoáy cuốn trôi. Ào ào ào.
Cơ thể nặng nề của cua vũng bùn bên trong vòng xoáy thủy triều càng chuyển càng nhanh, giống như lục bình, hoàn toàn thân bất do kỷ.
Cổ tiên áo lam thất chuyển bỗng nhiên nắm hai bàn tay lại với nhau, vô số quang ảnh ngón tay trong không khí bỗng nhiên tiêu tán, thủy triều càng lúc càng dâng lên, hình thành hải khiếu ngập trời. Oành. Một tiếng vang thật lớn, mấy vạn tấn sóng nước hình thành con sóng nặng nề đánh vào lưng cua vũng bùn.
Vỏ lưng của cua vũng bùn vô cùng cứng, nhưng bị con sóng này vỗ vào, vốn mặt ngoài bằng phẳng lập tức lõm xuống một mảng lớn.
Cua vũng bùn không nhúc nhích, bị đập đến ngất ngay tại chỗ. Cổ tiên áo lam thất chuyển cười sang sảng, tay phải nhẹ nhàng giơ ra, ngỏn trỏ nhấc lên từ thấp đến cao.
Trong cơn thủy triều dâng lên một dòng suối phun, chậm rãi nâng cơ thể cua vũng bùn lên không, lên đến trước mặt cổ tiên thất chuyển áo lam. Cổ tiên áo lam thất chuyển mở cửa tiên khiếu của mình ra, bỏ con cua vũng bùn vào trong.
“Tiên nhân, là tiên nhân.”
“Tạ ơn tiên nhân, tiên nhân đã cứu tính mệnh toàn thôn chúng tôi.”
“Vị tiên nhân này còn đánh bại cua yêu trong núi.”
Tình huống chiến đấu như vậy đã sớm khiến cho phàm nhân trong thôn chấn kinh vạn phần. Cho đến khi trận chiến kết thúc, bọn họ mới kịp phản ứng, người nào cũng cuồng hỉ hò hét, hoặc cúi đầu bái tế. Cổ tiên áo lam thất chuyển đóng cửa tiên khiếu lại, dùng ánh mắt nhàn nhạt quét mắt nhìn mọi người bên dưới, cười nhẹ một tiếng.
Trong quá trình y giao chiến với cua vũng bùn, y đã phân ra một phần tâm thần thao túng thủy triều cuốn hết đất đá đi.
“Không hổ danh là cổ tiên Thủy đạo nổi danh Trung Châu, Mộc Lăng Lan.”
Lúc này, một âm thanh từ trên tầng mây truyền đến.
Cổ tiên áo lam thất chuyển Mộc Lăng Lan huy động mười ngón tay hút hết nước lũ trong núi.
Sau đó, y bay vào tầng mây, gặp được một vị cổ tiên khác.
Chỉ thấy vị cổ tiên này mặc áo bào trắng, mặt chữ quốc, lông mày thô, mũi cao ngất, một thân quang minh lẫm liệt, khí chất không thể xâm phạm.
Mộc Lăng Lan mỉm cười thi lễ: “Thì ra là Thi Các tiền bối.”
Thi Các đáp lễ lại:
“Cũng chỉ vừa đến mà thôi, nhưng cũng may nhìn thấy Mộc Lăng Lan ngươi chiến thắng cua vũng bùn một cách dễ dàng.”
Mộc Lăng Lan khoát tay khiêm tốn nói:
“Thủ đoạn của ta trước mặt tiền bối chỉ là tiểu đạo, không đáng nhắc đến. Nghe nói Thi Các tiền bối cũng đã tiếp nhận mệnh lệnh Tiên Đình, tham gia cuộc chiến Bắc Nguyên lần này.”
Thi Các gật đầu:
“Không sai. Mộc Lăng Lan cũng nằm trong danh sách, chúng ta không ngại đồng hành chứ?” Gương mặt Mộc Lăng Lan hiện lên sự vui vẻ:
“Có thể đồng hành cùng với tiền bối là vinh hạnh của vãn bối.”
Thế là hai người kết bạn nhau mà đi. Chỉ để lại phàm nhân dưới mặt đất vẫn còn ngửa đầu lên trời than thở.
Mộc Lăng Lan, Thi Các trò chuyện với nhau trên suốt đoạn đường, ngược lại không còn cảm thấy tịch mịch. Mặc dù tu vi của cả hai đều là thất chuyển, nhưng Thi Các thành danh đã lâu, vượt qua được hai lần hạo kiếp. Mộc Lăng Lan còn chưa vượt qua được một lần.
Cho nên, chủ yếu là Mộc Lăng Lan thỉnh giáo còn Thi Các thì chỉ điểm. Đi được một đoạn đường, Thi Các bỗng nhiên hạ xuống một đám mây, chậm rãi lơ lửng trên không. Mộc Lăng Lan khó hiểu, bởi vì chỗ này cũng không phải địa điểm tập hợp.
Thi Các cười nói:
“Thật hổ thẹn. Ta có một đứa con trai tên Chính Nghĩa, gần đây vừa mới độ kiếp, thành tựu cổ tiên nhưng còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm, vẫn còn trẻ con lắm.
Lần này đến Bắc Nguyên, ta dự định mang nó theo để tiến hành ma luyện.”
“Thì ra là thế.”
Mộc Lăng Lan giật mình, thuận theo ánh mắt của Thi Các nhìn xuống dưới. Chỉ thấy bên dưới là một thành trì nhỏ. Trong thành nhà cửa không ít. Trong một gian tửu lâu, một người đang kể những cố sự hành hiệp trượng nghĩa trong nhân gian.
“Hay, giết rất hay.”
Trong số những vị khách lắng nghe, một cậu thiếu niên mày rậm mắt to ăn mặc theo kiểu nông phu nghe được nhân vật chính giết người giàu cứu người nghèo không khỏi vỗ tay khen ngợi. Tiếng hét của cậu ta rất đột ngột, âm lượng lại lớn, chấn mấy song cửa sổ phải rung lên.
Người kể chuyện bị giật mình, không khỏi dừng lại.
Khách nghe xung quanh đều bất mãn hét lên:
“Kêu cái gì mà kêu?”
“Bỗng nhiên hét to như vậy, muốn hù chết người ta à?”
“Ồn ào cái gì mà ồn ào, yên tĩnh nghe kể đi. Nếu không, chúng ta đuổi ngươi đi đấy, tên quê mùa kia.”
Cậu thiếu niên mặt đỏ lên, gãi đầu ngượng ngùng nhìn xung quanh:
“Xin lỗi, xin lỗi các vị.”
Khách nghe thấy cậu nhận sai, thái độ khiêm cung, âm thanh ồn ào xung quanh lập tức giảm bớt rất nhiều, cũng không so đo nữa.
Cậu thiếu niên ngượng ngùng ngồi xuống, bỗng nhiên thần sắc thay đổi, đứng phắt dậy, đẩy bàn và ghế sang một bên, tạo thành một tiếng vang lớn.
“Lại làm gì nữa đấy, tên nhóc này?”
“Tiểu tử thúi, muốn bị đập à?”
Đám khách nghe kể chuyện quần công. Đột nhiên toàn thân cậu thiếu niên sáng lên, thân hình như tiễn vọt qua cửa sổ bay lên không trung. Quán rượu lập tức sôi trào, vô số người kinh hô, ầm ĩ khắp chốn.
Cậu thiếu niên đến trước mặt Thi Các và Mộc Lăng Lan, ôm quyền thi lễ, vô cùng cung kính.
Thì ra cậu chính là con trai của Thi Các, Thi Chính Nghĩa.
Ba vị cổ tiên lên đường.
Mấy ngày sau, bọn họ đến một dãy núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận