Cổ chân nhân

Chương 2492: Tử Vi mượn cổ

Băng Tắc Xuyên đề nghị Phương Nguyên:
“Ngươi có Xuân Thu Thiền trong tay, bản thân chính là người thừa kế chân truyền Hồng Liên Ma Tôn.
Nếu Tiên Đình cướp cơ duyên của ngươi, đối với ngươi là tổn hại, đối với bọn họ là sự trợ giúp to lớn.
Hồng Liên Ma Tôn có thể làm hỏng cổ Số Mệnh, rất có thể bên trong chân truyền của ông có đường tắt giúp chúng ta phá hư cổ Số Mệnh.”
Lời của Băng Tắc Xuyên không có vấn đề gì, bởi vì ông ta không biết Phương Nguyên đã kế thừa một phần chân truyền Hồng Liên Ma Tôn.
Phương Nguyên cũng chẳng tìm được đường tắt nào, nhưng nếu chân truyền Hồng Liên Ma Tôn khác có thì sao?
Điều này cũng không nói chính xác được. Đương nhiên, đây cũng có thể là tin tức giả của Băng Tắc Xuyên, là cạm bẫy nhắm vào Phương Nguyên.
Hiện tại, bày trước mặt Phương Nguyên có hai lựa chọn.
Một là tiếp tục để ý long cung, một là tiến về dòng sông thời gian, cùng thế lực Tiên Đình tranh đoạt chân truyền Hồng Liên Ma Tôn.
Tranh đoạt long cung đang hỗn loạn tưng bừng, mà đến dòng sông thời gian cũng phong hiểm rất lớn.
Phương Nguyên nhạy bén ý thức được, lựa chọn lần này rất quan trọng.
Hắn không khỏi trầm tư, tình huống như vậy, hắn nên lựa chọn như thế nào? Nam Cương.
Cõi yên vui Đạo Đức.
Hai vị cổ tiên bát chuyển đang sóng vai leo núi, khí tức đều thu liễm lại giống như phàm nhân.
Người bên trái mặc áo gai, rất mộc mạc, thể trạng cường kiện như gấu. Đầu đội mũ rộng vành, vừa rộng lại lớn, che khuất gương mặt chỉ lộ ra cái cằm. Đây chính là người nổi tiếng trong giới cổ tiên Nam Cương, truyền nhân Nhạc Thổ đương đại, Lục Úy Nhân.
Người bên phải là một cô gái, da trắng như tuyết, tóc xanh rũ xuống bên hông, mắt như tơ lụa, hai hàng lông mày bao phủ sự sầu bi, một thân cung thường tơ lụa màu tím, hoa mỹ thần bí. Đây là lãnh tụ Tiên Đình, chấp chưởng bàn cờ Tinh Túc, đệ nhất Trí đạo trong thiên hạ hôm nay, Tử Vi Tiên Tử.
Tử Vi Tiên Tử lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở Nam Cương, lại còn tiếp xúc với Lục Úy Nhân, rốt cuộc là vì cái gì?
Trên đường đi, Lục Úy Nhân có trò chuyện với Tử Vi Tiên Tử.
Lời tuy không nhiều nhưng bầu không khí lại rất hài hòa. Đường núi vòng vèo, bên trong bóng cây xanh râm mát hiện ra một tiểu đình màu đỏ.
Lục Úy Nhân chỉ vào tiểu đình màu đỏ, nói:
“Tử Vi đại nhân, một đường leo núi đến tận đây, không ngại vào trong đình đằng trước nghỉ một chút rồi lại xuất phát.”
“Đề nghị rất hay.”
Tử Vi Tiên Tử mỉm cười, vui vẻ tiến lên.
Hai người bước vào tiểu đình màu đỏ, trong đình có băng ghế đá, Tử Vi Tiên Tử không ngồi, mà đứng một bên đình nhìn ra sơn hà rộng lớn. Đình được xây bên mép vách núi, vì thế tầm mắt nhìn vô cùng tốt.
Lúc này, Tử Vi Tiên Tử nhìn lại, chỉ thấy cõi yên vui Đạo Đức một mảnh non xanh xanh biếc, dưới chân núi có nhà trên cây, thôn trang, khói bếp lượn lờ, gà gáy chó sủa, không khí vô cùng yên tĩnh.
Trên không trung lại lơ lửng rất nhiều ngọn núi nhỏ.
Những ngọn núi này đều do đất bên dưới tạo ra, nhưng lại có thể trôi nổi trên không trung.
Trên ngọn núi rất có đặc sắc, hoàn cảnh khác nhau.
Có dây leo xoắn rũ xuống, có mưa phùn bay tán loạn, chiếu rọi hồng quang bảy màu.
Cũng có cái thác nước đổ xuống, sau đó tập trung vào dòng sông rộng lớn trên mặt đất.
Bạch hạc tung bay, linh viên gọi nhau, sinh cơ bừng bừng.
Các loại tiên tài rực rỡ muôn màu, hoang thực hoang thú đều có thể thấy được.
Nhưng điều khiến cho Tử Vi Tiên Tử để ý trong lòng chính là, thôn trang người Nấm chung sống hài hòa với Nhân tộc.
Vợ chồng bảo vệ nhau, con cái hiếu thảo với cha mẹ. “Quả nhiên là cuộc sống ở cõi yên vui.
Nhạc Thổ Tiên Tôn chính là muốn một thế giới như vậy. Đáng tiếc, Nhân tộc thủy chung vẫn là chính thống, dị nhân sao có thể bình khởi bình tọa với Nhân tộc.
Nhưng cho dù vậy, ta vẫn rất kính nể Nhạc Thổ Tiên Tôn.
Ông ấy có thể vì mộng tưởng này của mình mà hoàn toàn dâng hiến bản thân, không hề có suy nghĩ hiệu quả và lợi ích cá nhân gì cả.”
Tử Vi Tiên Tử chậm rãi nói.
Tiên Đình lấy Nhân tộc làm chủ, áp đảo bên trên các dị nhân chủng tộc khác.
Nhạc Thổ Tiên Tôn lại hi vọng mọi người bình đẳng. Ông cho rằng, không chỉ có dị nhân và Nhân tộc, tất cả mọi sinh mệnh trên thế gian đều bình đẳng.
Chính bởi vì suy nghĩ này, Nhạc Thổ Tiên Tôn mới không tiến vào Tiên Đình, mà chỉ lo xây dựng cõi yên vui ở năm vực, kiến tạo lý tưởng của mình.
Lục Úy Nhân gật đầu; “Mặc dù suy nghĩ của hai chúng ta khác nhau, nhưng thái độ lại nhất trí với việc ma đạo làm hại thiên hạ.
Lần này Tử Vi đại nhân đến mượn cổ, nếu tiên cổ khác thì còn miễn, nhưng mượn Nhân cổ, tạo phúc thế gian, ta làm sao mà ngăn cản được.
Chỉ là người ngoài mượn cổ, dựa theo quy củ tiên tôn năm đó lưu lại, chỉ cần đi bộ leo lên đỉnh núi mới có tư cách mượn cổ.
Leo núi vất vả, tu vi càng cao lại càng vất vả hơn.
Mong rằng Tử Vi đại nhân thông cảm bao dung.”
“Núi này đúng là không dễ leo, nhưng đây cũng là dụng tâm lương khổ của Nhạc Thổ Tiên Tôn. Đến đỉnh núi, ta cũng có không ít lợi ích.”
Tử Vi Tiên Tử nhẹ giọng cười một tiếng, tinh mang lóe lên trong mắt:
“Được rồi, chúng ta tiếp tục xuất phát thôi.”
Dòng sông thời gian.
Bốn tiên cổ phòng Tiên Đình đều chiếm một phương, vây quanh tiên trận.
Bầu không khí chính giữa cổ tiên vô cùng nhiệt liệt. “Phượng Cửu Ca đại nhân, chúng ta đã bao vây đảo Hồng Liên, chỉ cần chờ thăm dò mà thôi.”
Thượng Tuần Tử báo cáo.
Phượng Cửu Ca gật đầu. Ông vốn muốn lợi dụng dòng sông thời gian để củng cố, lớn mạnh linh cảm sáng tác Vận Mệnh Ca của mình.
Không nghĩ đến vừa mới tiến vào chưa được bao lâu, đã có đảo Thạch Liên chủ động xuất hiện, bị Tiên Đình kịp thời bao vây.
“Thạch đảo Hồng Liên là do chính tay Hồng Liên Ma Tôn bố trí, để ta đích thân đến đó, mở mang kiến thức thủ đoạn của vị ma tôn kinh thế này.”
Phượng Cửu Ca đang định khởi hành tiến vào tiên trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận