Cổ chân nhân

Chương 2499: Không thắng không bại (1)

Băng Tắc Xuyên đổ mồ hôi trán, nói với Phương Nguyên:
“Không ổn rồi, sát chiêu phòng ngự của ta không ngăn nổi gió Đại Đồng, chúng ta mau bỏ đi thôi.”
Nhưng vượt quá dự kiến của hai người, gió Đại Đồng không nhào về phía màn ánh sáng mà là tập kích đảo thạch liên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Phương Nguyên, đảo thạch liên bị gió Đại Đồng nuốt chửng, sau đó vỡ vụn từng miếng, bị đồng hóa thành gió.
Gió Đại Đồng càng phá càng lớn.
Ai muốn lên đảo, nhất định phải đối mặt với cơn gió hủy thiên diệt địa này. “Phượng Cửu Ca, ngươi.”
Băng Tắc Xuyên tức đến thở hổn hển.
Gương mặt Phượng Cửu Ca cũng tái xanh. “Chúng ta không có được, các ngươi cũng đừng hòng đạt được.”
Tinh Dã Vọng ngửa đầu cười to.
Gió Đại Đồng tứ ngược bên trong dòng sông thời gian.
Khi Phượng Cửu Ca thôi phát Đại Phong Ca, sẽ dẫn xuất âm thanh cuồng phong gào thét.
Nhưng khi gió Đại Đồng chân chính xuất hiện, không khí lại rất yên tĩnh, không hề có chút âm thanh nào phát ra.
Gió Đại Đồng lặng yên không một tiếng động nhưng lại khiến tất cả cổ tiên cảm nhận được một sự băng lãnh lạnh thấu xương. Đảo thạch liên không ngừng bị gió Đại Đồng ăn mòn, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Gió Đại Đồng càng phá càng lớn.
Ban đầu quy mô không nhỏ.
Sau khi phá hủy đảo thạch liên xong, thể tích bành trướng mấy chục lần, biến thành trụ chống trời.
Nhưng nó lại không cách nào khoe oai bên trong dòng sông thời gian.
Mặc dù có không ít nước sông bị đồng hóa thành gió, nhưng toàn bộ dòng sông thời gian vẫn lù lù bất động.
Nước sông bị tổn thất có thể so sánh với chín trâu mất một cọng lông.
Mặc dù gió Đại Đồng lợi hại, nhưng đối với toàn bộ dòng sông thời gian mà nói, vẫn quá nhỏ bé, giống như tiểu trùng so với một con trâu lớn.
Tất cả cổ tiên và tiên cổ phòng đều cẩn thận tránh xa gió Đại Đồng, ngay cả Phượng Cửu Ca cũng không ngoại lệ. “Đảo thạch liên đã bị phá hủy.”
Phương Nguyên cảm thấy kinh nghi.
Lúc trước hắn muốn đột nhập lên đảo, nhưng lại bị sức mạnh phòng hộ của đảo thạch liên bài xích ra ngoài.
Không nghĩ đến dưới ảnh hưởng của gió Đại Đồng, đảo thạch liên lại không hề có sức phản kháng. “Chẳng lẽ, tác dụng quan trọng của đại trận là chế trụ đảo thạch liên? Hay là bản thân đảo thạch liên đã như nỏ mạnh hết đà, ngăn cản không nổi uy danh của gió Đại Đồng?” Phương Nguyên nhìn qua đại trận Trấn Hà Tỏa Liên, nó vẫn đang ở trong quá trình sụp đổ.
Tâm trạng của Phượng Cửu Ca cũng vô cùng nặng nề.
Mặc dù ông đã phá hủy được đảo thạch liên nhưng ông thấy mình cũng đã thất bại.
Tiên Đình vì tìm kiếm chân truyền Hồng Liên, đã bỏ ra nhân lực, vật lực khó có thể tưởng tượng, vất vả lắm mới tìm được một đảo thạch liên, dùng đại trận Trấn Hà Tỏa Liên vây khốn, không nghĩ đến lại bị Phương Nguyên liên hợp với Trường Sinh Thiên ngăn chặn.
Phượng Cửu Ca không thể không phá hủy đảo thạch liên, khiến cho mọi cố gắng trước đó đều trôi theo dòng nước. Đối với hành động lần này của ông, không ai trách cứ cả.
Bởi vì chiến cuộc rất rõ ràng. Đại trận Trấn Hà Tỏa Liên ăn một Ấn Lạc Phách của Phương Nguyên, sụp đổ là việc đã chú định. Đại trận vừa vỡ, đám người Phượng Cửu Ca, Tinh Dã Vọng chỉ có thể ngoan ngoãn trở lại tiên cổ phòng.
Như vậy, chiến lực một phương Tiên Đình chắc chắn sẽ giảm xuống.
Trái lại Phương Nguyên và Băng Tắc Xuyên, ở bên trong dòng sông thời gian giống như cá gặp nước.
Không còn đại trận kiềm chế, chiến lực sẽ dâng lên một lần nữa. Địch mạnh ta yếu, Phượng Cửu Ca không có lòng tin đánh nhau chết sống, sớm muộn gì đảo thạch liên cũng sẽ bị phía Phương Nguyên đoạt đi.
Cho nên, thừa dịp vẫn còn cơ hội, Phượng Cửu Ca đã tráng sĩ chặt tay, ngang nhiên phá hủy đảo thạch liên. “Quyết đoán rất tốt.”
Lệ mang lóe lên trong mắt Phương Nguyên rồi biến mất, không tiếc lời tán thưởng.
Băng Tắc Xuyên thở dài, gương mặt hiện lên vẻ sa sút tinh thần.
Ông ký gửi hi vọng lên chân truyền Hồng Liên, muốn từ đó thu hoạch được đường tắt hủy diệt cổ Số Mệnh, nhưng bây giờ Phương Nguyên chỉ có chìa khóa Xuân Thu Thiền, còn đảo thạch liên lại bị Phượng Cửu Ca phá hủy. Ông ta thất vọng nhưng không biết trước đó Phương Nguyên đã sớm . Âm Thầm thu hoạch được một phần chân truyền Hồng Liên.
Bí mật này, Phương Nguyên đương nhiên sẽ không thông báo cho Trường Sinh Thiên.
Tiên Đình cũng mơ mơ màng màng. Ầm ầm! Bên trong tiếng nổ liên tiếp, đại trận Trấn Hà Tỏa Liên vốn đã không trọn vẹn hoàn toàn sụp đổ, phần lớn tiên cổ đều vì thế mà bị hủy, cổ tiên chủ trì bị giết chết.
Nước sông chảy ngược, kích lên kinh đào hải lãng, bắt đầu khôi phục lại dòng sông thời gian như cũ.
“Chúng ta rút lui.”
Phượng Cửu Ca nghiến răng lên tiếng.
Chiến cuộc khá bất lợi với Tiên Đình.
Mặc dù bọn họ có được ba vị cổ tiên bát chuyển, nhưng trong tình huống ngày, cho dù Long Công đến cũng không dễ giải quyết.
Đám người Phượng Cửu Ca không phải cổ tiên Trụ đạo, chỉ biết co đầu rụt cổ chui vào tiên cổ phòng, dựa vào tiên cổ phòng Trụ đạo mà chiến đấu.
Nhưng cấp độ tiên cổ phòng cũng chỉ có thất chuyển, nếu có một tiên cổ phòng Trụ đạo bát chuyển, Tiên Đình sẽ còn có hi vọng thủ thắng.
Mặc dù nội tình Tiên Đình vô cùng hùng hậu, nhưng không phải là không có cực hạn.
Đầu tiên, sau khi Hoàng Sử Thượng Nhân chết, Tiên Đình không có nổi một cổ tiên Trụ đạo bát chuyển.
Mặc dù đã xây dựng được bốn tiên cổ phòng Trụ đạo nhưng cũng chỉ có cấp độ thất chuyển.
Muốn trong khoảng thời gian ngắn xây dựng thêm một tiên cổ phòng Trụ đạo bát chuyển, Tiên Đình cũng cảm thấy bất lực.
Thật ra, bố trí của Tử Vi Tiên Tử hoàn toàn không có vấn đề.
Mặc dù Phương Nguyên thu hoạch được chân truyền Hồng Liên, sát chiêu trong tay cũng được cải tiến hơn phân nửa, tiên cổ cũng được thăng luyện gần hết, chiến lực tăng trưởng rất nhiều.
Nhưng chỉ dựa vào một mình Phương Nguyên mà muốn cướp đoạt chân truyền Hồng Liên là điều rất khó khăn.
Tiên Đình vạn lần không ngờ đến, Trường Sinh Thiên bỗng nhiên liên thủ với Phương Nguyên.
Nên biết rằng Phương Nguyên là hung thủ phá hủy lầu Chân Dương, Trường Sinh Thiên và Phương Nguyên có thể nói là thâm cừu đại hận.
Cừu hận này cũng không phải cừu hận đơn giản.
Phương Nguyên không chỉ phá hủy một tiên cổ phòng bát chuyển đơn giản như vậy, mà còn phá hủy bố trí của Cự Dương Tiên Tôn, biểu tượng vinh quang của bộ tộc hoàng kim Bắc Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận