Cổ chân nhân

Chương 2023: Luyện thành Tự Ái (1)

Sau khi Thượng Cực Thiên Ưng biến mất trong đám mây, cột sáng màu vàng nện xuống đám mây, nhanh chóng nhuộm nó thành một đám mây màu vàng. Đám mây màu vàng trở nên nặng nề, rất nhanh rơi xuống dưới. Lúc này, cột sáng màu vàng mới biến mất, là hai vị cổ tiên Tiên Đình chủ động ngừng sát chiêu. Nhưng ánh mắt đắc ý của cả hai đã biến mất, thay vào đó là trợn mắt há mồm. “Tại sao lại như vậy?” “Quá trùng hợp đi.” “Loại mây Hắc Bạch Điên Đảo này có thể câu thông Hắc thiên, Bạch thiên, có thể giúp cho bất kỳ vật nào tiến vào trong mây di chuyển dễ dàng trong Bạch thiên, Hắc thiên.” “Chúng ta cũng đã cân nhắc đến yếu tố này, cho nên trên đường đi đã sớm ra tay hủy hết mấy đám mây Hắc Bạch Điên Đảo.” “Không nghĩ đến lại có thể sinh ra một đám mây khác, đồng thời cũng đụng phải Thượng Cực Thiên Ưng.” “Vận khí đáng chết thật.” Hai vị cổ tiên bộc phát tâm trạng tức giận. Bọn họ tức đến muốn thổ huyết. Cố gắng lâu như vậy, hao phí không ít tiên nguyên, kết quả sắp thành công, bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng như vậy. “Đuổi theo.” “Trên người Thượng Cực Thiên Ưng còn có sát chiêu của chúng ta. Chúng ta trở lại đường cũ, xuyên qua bức tường khí thiên cương trở lại Hắc thiên đi.” “Không sai, đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi chúng ta gia nhập Tiên Đình, sao có thể để thất bại được? Ngay cả đuổi tới chân trời góc biển, chúng ta cũng phải bắt được Thượng Cực Thiên Ưng.” “Thượng Cực Thiên Ưng lại có thể thoát được. Tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy?” Bên trong Tiên Đình, Tử Vi Tiên Tử dựa vào bàn cờ Tinh Túc, rất nhanh phát hiện được tình huống ở Bạch thiên. Nàng cau mày, ánh mắt hiện lên ánh sáng sắc bén. “Là Vận đạo.” Một suy đoán hiện lên trong đầu nàng. Nàng nghĩ đến lầu Chân Dương. Hung thủ đánh sụp ngôi lầu là Phương Nguyên. Khả năng Phương Nguyên kế thừa chân truyền Cự Dương sẽ là bao nhiêu? “Đáng tiếc, sát chiêu điều tra của ta chỉ có thể đánh dấu vị trí đám người Phương Nguyên chứ không thể thị sát được tình cảnh của bọn họ lúc này.” Tử Vi Tiên Tử thở dài, lại thôi động bàn cờ Tinh Túc. Sau một khắc, trên bàn cờ Tinh Túc lại biến ảo cảnh tượng bên trong dòng sông thời gian. Phượng Cửu Ca và hai người Hoàng Sử Thượng Nhân đã cùng nhau bay đến gần một nhánh sông thời gian. “Quy mô nhánh sông thời gian này không nhỏ, đủ cho ngươi ra vào.” Hoàng Sử Thượng Nhân mỉm cười, tay chỉ phía trước: “Đợi lát nữa ta sẽ thôi động sát chiêu tiên đạo đưa ngươi ra ngoài. Đừng chống cự.” Phượng Cửu Ca gật đầu, thi lễ: “Làm phiền rồi.” Hoàng Sử Thượng Nhân đang định mở miệng, bỗng nhiên biến sắc. “Con niên thú hình hổ Thái cổ kia lại đuổi tới rồi sao?” Phượng Cửu Ca cũng thay đổi sắc mặt. “Không phải.” Hoàng Sử Thượng Nhân chớp mắt nhìn về phía xa. Ở đó, trên mặt sông bỗng nhiên dâng lên sương mù nồng đậm. “Thật kỳ lạ. Tại sao bên trong dòng sông thời gian lại có sương chứ?” Phượng Cửu Ca cau mày. Biểu hiện của Hoàng Sử Thượng Nhân rõ ràng kích động hẳn lên, ánh mắt có chút chờ mong: “Sương mù nhiều như vậy, chẳng lẽ là...” Đúng lúc này, hai người nhìn thấy bên trong sương mù nồng đậm xuất hiện một bóng ma. Bóng ma như ẩn như hiện, bị sương mù che đậy, nhìn không rõ ràng. Biểu hiện của Hoàng Sử Thượng Nhân lại càng kích động hơn, còn Phượng Cửu Ca lại chẳng hiểu ra sao. Rất nhanh, sương mù chấn động, xốc lên một góc bóng ma trong sương mù. Điều này khiến cho Phượng Cửu Ca nhìn thấy rõ ràng diện mạo của bóng ma. “Hình như là một hòn đảo.” “Không sai, đây chính là đảo Thạch Liên. Trong truyền thuyết, nó chính là chân truyền Hồng Liên.” Giọng nói của Hoàng Sử Thượng Nhân hơi run rẩy. Mặc dù Hồng Liên Ma Tôn và Tiên Đình đứng ở thế bất lưỡng lập, nhưng ông là đỉnh phong tuyệt đại Trụ đạo, không ai có thể sánh bằng. Hoàng Sử Thượng Nhân chuyên tu Trụ đạo, chân truyền Hồng Liên có sức hấp dẫn không gì sánh nổi đối với ông. “Ngươi ở lại đây đi, ta đến đó một chút.” Hoàng Sử Thượng Nhân nói xong, lập tức như điện bắn đi, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nhưng sương mù giống như có linh tính, Hoàng Sử Thượng Nhân càng đến gần, sương mù càng lui lại. Cố gắng hơn nửa ngày, Hoàng Sử Thượng Nhân không chỉ không rút ngắn khoảng cách giữa ông ta và sương mù, ngược lại còn cách xa hơn. Một lát sau, toàn bộ sương mù tiêu tán, hòn đảo thần bí trong sương mù cũng không thấy bóng dáng. Hoàng Sử Thượng Nhân thất thần bay trở lại, biểu hiện rất khó coi. Thậm chí ngay cả trong Tiên Đình, Tử Vi Tiên Tử nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt cũng hiện lên sự thất vọng. Nhưng rất nhanh nàng đã cau mày. Nàng không khỏi trầm tư: “Vì sao đảo Thạch Liên lại hiện thân? Là bởi vì Phương Nguyên cho nổ một nhánh sông thời gian sao? Nhưng vị trí của Hoàng Sử Thượng Nhân và Phượng Cửu Ca đã sớm thoát khỏi chỗ đó. Còn có vấn đề quan trọng hơn, làm thế nào mới có thể tiến vào đảo Thạch Liên? Chẳng lẽ phải có được chìa khóa là Xuân Thu Thiền sao?” Nam Cương, đại bản doanh Vũ gia. Một cổ trận siêu cấp đã được dựng lên. Vũ Dung đứng trước cổ trận. Thị sát một lúc lâu, ông mới chậm rãi gật đầu, biểu hiện sự hài lòng. Ông nói với một vị Thái thượng trưởng lão Vũ gia bên cạnh: “Trưởng lão Vũ Bi vất vả rồi.” “Vì hiệu mệnh của gia tộc, đây chính là bổn phận của tại hạ, chưa nói đến vất vả.” Trưởng lão Vũ Bi cung kính nói. Trong số cổ tiên Vũ gia, ông chuyên tu Trận đạo. Cách đây không lâu, ông còn thay Phương Nguyên trấn thủ cổ trận siêu cấp. Sau trận chiến sông Nghịch Lưu, Phương Nguyên trở về Bắc Nguyên, dụng kế gạt Vũ Bi đi, để bản thân tiến vào cổ trận siêu cấp lần nữa. Trưởng lão Vũ Bi ngược lại tránh thoát được một kiếp, không tham gia vào chiến dịch mộng cảnh. Trận chiến này, cổ tiên Chính đạo tổn thất không nhỏ, thậm chí ngay cả tiên cổ góp vào xây dựng cổ trận cũng Tiên Đình cuỗm đi. Nhưng cách đây không lâu, Vũ Dung truy sát Phương Nguyên thất bại, nhưng lại bí mật đạt thành hiệp nghị với Tiên Đình. Vũ Dung bỏ qua cho Phượng Cửu Ca, còn Tiên Đình thì trả lại số tiên cổ đã mang đi cho Vũ Dung. Vũ Dung trở lại trước mặt Chính đạo Nam Cương, đem tất cả những con tiên cổ này, một con cũng không để lại tất cả quy về nguyên chủ. Hành động đó đã đẩy danh vọng của ông ta đạt đến mức đỉnh phong Chính đạo Nam Cương. Tất cả Chính đạo Nam Cương đều tán thưởng nhân nghĩa của Vũ Dung, không chỉ có thể thương lượng với Tiên Đình, mà sau khi thương lượng thành công, lại không ham bất kỳ một con tiên cổ nào, trả lại cho bọn họ, khiến bọn họ thán phục không thôi. Cộng thêm, sau khi Vũ Dung sử dụng tiên cổ phòng bát chuyển tiểu trúc lâu Ngọc Thanh Tích Phong, đánh một trận bên trong trận Tử Huyết Tiên Hà, cho thấy chiến lực mạnh mẽ của mình, lại càng khiến thế lực siêu cấp Nam Cương rất kiêng kỵ. Cho nên, mặc dù không giết chết được dư nghiệt Ảnh Tông, nhưng tình huống Vũ gia lại phát sinh sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Các đại gia tộc trước đó xâm chiếm tài nguyên Vũ gia đều chủ động rút lui, thậm chí còn bồi thường một vài thứ. Kiều gia là thế lực phụ thuộc Vũ gia, bọn họ bị Ba gia, Hạ gia thôn tính địa bàn, cũng thừa dịp uy danh Vũ gaia lên, được hai nhà kia trả lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận