Cổ chân nhân

Chương 2539: Tiền Hữu Cổ Nhân (2)

Vũ Dung nắm giữ sát chiêu Tống Hữu Phong khiến chư tiên có mặt đều kinh hãi. Nhưng bất kể thế nào, Vũ Dung đã thi triển chiêu này thành công, Trần Y đã bị trúng chiêu. Trần Y sẽ chết. Tất cả mọi người đều ý thức được điểm này. Bạch Thương Thủy gào lên một tiếng xông đến Vũ Dung. Thân hình Vũ Dung thoắt một cái biến mất ngay tại chỗ. Bạch Thương Thủy đoạt lấy Trần Y, mặc dù Trần Y không còn bay nữa nhưng toàn thân không thể động đậy, đồng thời lông mày và da trên người bắt đầu tan theo gió. Vũ Dung lại xuất hiện trước mặt quần tiên Nam Cương. Lần này, ánh mắt chư tiên Nam liên nhìn ông lại còn kiêng kỵ, phức tạp và cung kính hơn trước đó nhiều lần. “Vũ Dung nắm giữ sát chiêu Tống Hữu Phong giống như Phương Nguyên có được Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu. Đây là đại sát khí. Một khi tế ra, nhất định sẽ ảnh hưởng chiến cuộc rất lớn.” “Rốt cuộc Vũ Dung là bằng hữu của Trần Y lúc nào thế?” “Chuyện này có đáng là gì? Làm ăn bên trong Bảo Hoàng Thiên đều là xưng bằng hô bạn, lôi kéo làm quen. So sánh với cái này, ta càng kiêng kỵ tâm cơ của Vũ Dung hơn.” Vũ Dung vẫn đứng trước chư tiên Nam liên nhìn Trần Y, miệng tán thưởng: “Không hổ danh là cổ tiên Tiên Đình, đã từng là Thái thượng đại trưởng lão của Nguyên Liên Phái. Một thân phòng ngự xuất chúng. Đã trúng Tống Hữu Phong của ta nhưng tốc độ tiêu tán lại chậm như vậy. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.” Miệng thì nói như vậy, nghe thì giống như khen đối thủ nhưng lại là khoe khoang chiến lực bản thân. Cổ tiên Nam liên vội vàng lên tiếng phụ họa. “Không sai, trúng Tống Hữu Phong, trong lịch sử chưa từng có ví dụ nào sống sót cả.” “Trần Y chết chắc rồi.” “Có Vũ Dung đại nhân ở đây, cổ tiên Tiên Đình chẳng qua cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi.” Chiến trường Tiên Đình. Bên trong đại trận luyện cổ. Hai chiến đoàn đánh nhau đến kịch liệt. “Thương.” Bát chuyển Tiên Đình Xa Vĩ quát nhẹ. Lập tức, một trường thương hắc thiết to như cổ thụ chọc trời mãnh liệt bắn ra, đâm thẳng Ngũ Hành Đại Pháp Sư. “Tiễn.” Xa Vĩ lại hét lớn. Xoạt xoạt xoạt. Ngàn vạn mũi tên đột nhiên xuất hiện giống như mưa to trút nước, bao phủ Ngũ Hành Đại Pháp Sư bên trong. Nhưng Ngũ Hành Đại Pháp Sư vẫn sừng sững không ngã, thấy thế công trùng điệp, ông vẫn ung dung: “Không tầm thường! Xa Vĩ, ngươi dường như muốn khai sáng ra một môn phái, những sát chiêu này đều có ý mới, nhưng cũng không có lợi ích gì đâu. Ngươi không đánh vỡ được Ngũ Hành Hoàn hộ thân của ta đâu.” “Đạo.” Xa Vĩ không thèm để ý đến Ngũ Hành Đại Pháp Sư, cầm đại đao trong tay xông đến cận chiến với Ngũ Hành Đại Pháp Sư, tiếp tục chém giết. Cùng lúc đó, tại một chiến đoàn khác. Ngưu Ma chủ công, cổ tiên Tiên Đình Tòng Nghiêm phòng thủ chống đỡ. Thế công Ngưu Ma cuồng mãnh hung hãn. Mỗi một động tác đều có thể sinh ra hư ảnh trùng điệp. Quan trọng là những hư ảnh này thường xuyên bùng nổ, phối hợp ăn ý với Ngưu Ma, thường có thể đánh ra lực công kích không thể tưởng tượng được. Mỗi lần Tòng Nghiêm chịu một nắm đấm, toàn thân liền chấn động một chút. Ông ta chuyên tu Luật đạo, da trên người giống như hình xăm, quấn quanh rất nhiều đường cong màu lam. Những đường cong này có lớn có nhỏ, tung hoành lẫn nhau, giống như một tấm lưới vẫn luôn bảo vệ lấy Nghiêm Tòng. “Xem ra bọn họ vẫn còn chưa thể xông qua được.” Viên Quỳnh Đô vẫn còn đang luyện cổ, lo lắng trong lòng Tòng Nghiêm rơi xuống. “Hai người của Trường Sinh Thiên đều lựa chọn cận chiến, đồng thời chủ động thu liễm uy năng sát chiêu, chính là sợ phá hủy đại trận Luyện đạo, khiến cho ta thất bại trong gang tấc.” “Xem ra bọn họ có muốn cướp đoạt Cổ Số Mệnh, đồng thời trạng thái chữa trị phải có tiêu chuẩn nhất định.” Viên Quỳnh Đô có thể trở thành thành viên Tiên Đình, tất nhiên phải có chỗ khôn khéo, lập tức phân tích ra được nội tình của Trường Sinh Thiên. “Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nếu ta không bình tĩnh, tạo thành sai lầm, cho dù có đạo ngân Thành Công cũng không làm gì nên chuyện.” “Chịu đựng.” “Cổ tiên trong tiên mộ đã lần lượt thức tỉnh, chiến lực phe ta càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức khiến Trường Sinh Thiên tuyệt vọng.” Viên Quỳnh Đô nghĩ như vậy, liền nghe tiếng cười của Băng Tắc Xuyên: “Biết vì sao ta mang Kiếp Vận Đàn đến không? Bởi vì đã từng có một sát chiêu của một vị Ma tôn bám vào người nó.” Khi nói lời này, Kiếp Vận Đàn đã bắt đầu bị cổ tiên Tiên Đình vây công. Nhưng rất nhanh, bên trên Kiếp Vận Đàn bỗng nhiên lấp lánh một luồng hào quang sáng chói. Sau đó, toàn bộ chiến trường vang lên tiếng thủy triều ào ào. Huyễn ảnh một dòng sông thời gian bàng bạc xuất hiện bên trên Kiếp Vận Đàn. Sát chiêu tiên đạo phát uy, từng bóng người bước ra từ bên trong dòng sông thời gian. Đi đầu tiên là một bóng người rất lớn, nhìn thấy Kiếp Vận Đàn đang bị một con gấu lớn trấn áp dưới đất, lập tức nổi giận: “Con gấu lớn mật kia, ăn một viên tạc lôi của lão tử đi.” Một tiếng ầm vang. Trương Phi Hùng biến thành một con gấu lớn, bị nổ đến rút lui năm sáu bước. Mặt gấu bị nổ tung, thương thế không nhẹ, khiến mặt dính đầy máu. “Người đến là ai? Xưng tên ra.” Một vị cổ tiên Tiên Đình lao thẳng đến thân ảnh cao lớn. Thân ảnh cao lớn cuồng tiếu: “Ngay cả Nỗ Nhĩ Bạo Hùng ta mà cũng không nhận ra? Vậy để ta cho ngươi biết sát chiêu Tạc Lôi của ta, nổ ngươi nát vụn, ngươi sẽ nhớ kỹ tên của lão phu.” Rầm rầm rầm. Sức mạnh cuồng bạo liên tiếp nổ tung, cổ tiên Tiên Đình xông lên giống như bị diều đứt dây. Còn chưa rơi xuống đất đã hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết. “Không nghĩ đến ta có thể dựa vào sát chiêu này mà đến tương lai, tham gia cuộc đại chiến lần này, đúng là tam sinh hữu hạnh.” Một hư ảnh thứ hai bước ra từ dòng sông thời gian, là một cổ tiên Bắc Nguyên. Ngón tay ông ta điểm một điểm về phía Kiếp Vận Đàn, sát chiêu Trụ đạo lập tức được giải trừ, khôi phục lại sự tấn mãnh khi xưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận