Cổ chân nhân

Chương 2592: Cơ hội cuối cùng (2)

Long Công vừa ra, lập tức rơi vào vây công của đám người Phương Nguyên.
Sát chiêu bát chuyển liên tục đánh xuống, uy thế kinh thiên hãi địa. “Cẩn thận.”
“Hèn hạ.”
“Mau tránh ra.”
Các nơi Trung Châu, nhất là bên trong trụ sở mười đại cổ phái, rất nhiều cổ tiên kinh hô.
Bọn họ thông qua quang ảnh nhìn thấy Long Công bị vây công, không khỏi lo lắng và bi phẫn.
Rầm rầm rầm.
Một trận công kích điên cuồng nhấc lên bụi mù đầy trời.
Trong bụi mù, thân ảnh to lớn của Long Công sừng sững không ngã.
Chín hư ảnh bàn long trên người ông bỗng nhiên mở rộng, mang theo cuồng phong, trong nháy mắt đánh tan bụi mù.
Gương mặt Long Công vẫn bình tĩnh, lơ lửng chỗ cũ.
Long đồng đạm mạc liếc nhìn xung quanh, sau đó lên tiếng:
“Cứ như một gánh xiếc, muốn gãi ngứa cho ta sao?”
“Mạnh! Mạnh thật.”
Đám người Dược Hoàng lần đầu tiên giao thủ với Long Công đều giật mình trong lòng, mặc dù bọn họ đã sớm từ chỗ Băng Tắc Xuyên nhận được tin tức về chiến trường Tiên Đình.
Băng Tắc Xuyên . Âm Thầm nghiến răng, ánh mắt toát ra vẻ mờ mịt:
“Ông ta còn mạnh hơn trước đó gấp mấy lần.
Bây giờ không còn Thất Cực Hoang Đô, chỉ dựa vào Kiếp Vận Đàn chỉ còn lại một nửa, hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta.
Làm sao bây giờ?”
Sát chiêu tiên đạo, Vạn Kiếm Quỷ Giao.
Sát chiêu tiên đạo, Thương Ngô Ngân.
Phương Nguyên, Bách Túc Thiên Quân đều thôi động sát chiêu, một bên kiếm khí tung hoành, quỷ giao lật trời, một bên rết xám trắng mạn thiên phi vũ, như có như không.
Sát chiêu hai bên giống như thủy triều, một trái một phải, bao phủ Long Công. Đại địa Trung Châu, rất nhiều người quan chiến kinh hô, lo lắng cho Long Công.
Trong biển giao ngô truyền ra âm thanh ung dung của Long Công:
“Chiêu thức tốt, nhưng vẫn còn chưa đáng kể.”
Sát chiêu tiên đạo, Khí Lưu Tiễn.
Oành.
Bên trong âm thanh nổ thật to, biển giao ngô nhấc lên kinh đào hải lãng.
Khí Lưu Tiễn tung bay bốn phía. Đến chỗ nào, đàn giao long yếu ớt như tờ giấy bị cắt đoạn. Đàn rết càng thêm không chịu nổi, thi thể vỡ nát bay lả tả.
Thấy Long Công vẫn bình yên vô sự, toàn bộ Trung Châu đều cảm thấy vui mừng.
“Mẹ, người có cái sừng dài trên đầu là tiên nhân Trung Châu chúng ta sao?”
“Long Công, sư phụ Hồng Liên Ma Tôn trong truyền thuyết. Đây là sự cường đại đến cỡ nào.”
“Tiên Đình ra tay rồi, ta rút lui trước là tốt nhất.”
“Tài nguyên cũng đã vơ vét không ít, trước rời khỏi nơi này rồi nói sau.”
Giống như Long Công và Tử Vi Tiên Tử suy đoán, cổ tiên xâm lấn bắt đầu rút lui.
Sĩ khí Trung Châu không ngừng tăng lên.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, trên dưới một lòng. “Chiến thuật tiêu hao hoàn toàn không có hiệu quả.”
Sắc mặt Bách Túc Thiên Quân xanh xám. “Tiếp theo đến phiên ta.”
Long Công hừ nhẹ một tiếng, khí kình hình rồng bỗng nhiên lóe lên, cả người đột nhiên biến mất.
“Nhanh thật.”
“Đến đâu rồi?”
Trong lòng Dực Hạo Phương dâng lên sự cảnh báo.
Ông ta bỗng nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Long Công trên đỉnh đầu của mình.
Long trảo oanh kích đến, Dực Hạo Phương chỉ kịp dựng thẳng hai tay chống đỡ.
Oành.
Một tiếng vang thật lớn, Dực Hạo Phương bị long trảo đánh trúng, bắn ra năm sáu chục trượng, đập xuống đất một cái thật mạnh, tạo thành một cái hố sâu cực lớn.
Phốc.
Dực Hạo Phương phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Một kích vừa nãy, không những đánh vỡ phòng ngự của ông, hơn nữa còn làm bản thân ông ta bị trọng thương.
Khí kình hình rồng lại lóe lên.
Long Công xuất hiện trước mặt Dực Hạo Phương lần nữa.
Nhưng chợt, Ngũ Hành Đại Pháp Sư và Trì Khúc Do một trái một phải xuất hiện bên cạnh Long Công.
Mặc dù bọn họ nhìn không rõ thân ảnh của Long Công, cũng không theo kịp tốc độ của ông ta, nhưng ai cũng có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, đã sớm đoán được Long Công sẽ tiếp tục công kích Dực Hạo Phương.
Dù sao, tổn thương ngón thứ mười không bằng cắt ngón thứ nhất. “Long Công, ngươi trúng kế rồi.”
“Ngươi đã bị vây bên trong rồi.”
Một nam một bắc, hai cổ tiên Trận đạo đồng thời ra tay, trong nháy mắt bày trận. “Chỉ là trận nhỏ mà cũng dám nhốt ta?”
Long Công cười nhạo, thân hình chấn động, khí kình lại tuôn ra. Đại trận giống như pha lê vỡ vụn.
Trì Khúc Do và Ngũ Hành Đại Pháp Sư đều kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp nhận phản phệ.
Nhưng Long Công cũng bị ngăn cản một chút, mất đi cơ hội tốt giết chết Dực Hạo Phương.
Dực Hạo Phương thừa cơ thoát khỏi hố sâu, nhanh chóng trị liệu bản thân, trong lòng đóng băng khắp nơi.
Long Công mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Nên biết rằng, Dực Hạo Phương là cường giả bát chuyển nổi danh Nam Cương, nhưng chỉ mới giao thủ hai ba hiệp, thiếu chút nữa bị Long Công giết chết.
“Thực lực như vậy, chỉ sợ chỉ có tôn giả mới có năng lực đè ép.”
“Mặc kệ là phòng ngự, công sát hay xê dịch, Long Công đều dẫn xa.
Cho dù chúng ta vây công ông ta, ông ta cũng rất thành thạo điêu luyện.”
“Người nào có thể ngăn cản Long Công chứ?”
Tất cả chư tiên Nam Bắc đều sợ hãi, nhưng cũng có nhiều người mơ hồ.
Long Công hoàn toàn không có cách nào ngăn cản, huống chi còn có một tiên cổ phòng cửu chuyển cổ Số Mệnh hoàn chỉnh.
Như thế nào cho phải? Giống như đáp lại nghi vấn trong lòng chư tiên, trong tiếng nổ ù ù, đại địa bỗng nhiên vỡ ra.
Một kẽ đất rất lớn nhanh chóng lan tràn, chặn ngang chiến trường.
Oành.
Sau một khắc, mặt đất nổ tung, rất nhiều bùn đất và hòn đá giống như nghịch thiên lao nhanh ra.
Một đầu rồng rất lớn giống như một gò núi bay đến.
Miệng rộng mở to, răng rồng so le giống như rừng thương, lấp lóe hàn mang khiến người ta sợ hãi không thôi. “Long Công, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.”
Cự long rống to.
Hoang thú Thái Cổ truyền kỳ Đế Tàng Sinh. “Sao?”
Sắc mặt Long Công hiện lên dị sắc, hừ lạnh một tiếng, không tránh không né, phản kích mà lên.
Một tiên một thú chém giết lẫn nhau, rơi vào trạng thái giằng co.
Bạn cần đăng nhập để bình luận