Cổ chân nhân

Chương 2154: Thắng cũng rất khổ (1)

Dưới bầu không khí này, đối thủ của thiếu niên Đạo Thiên nhìn Đạo Thiên, ánh mắt lại càng tăng thêm một phần xem thường. Nhưng sau một khắc, thiếu niên Đạo Thiên nắm chặt tay mình, cảm nhận được lực đạo giữa mười ngón tay.
“Cuối cùng đến phiên ta khống chế.”
Phương Nguyên vui mừng trong lòng. Thì ra, thiếu niên Đạo Thiên ngây người là vì Phương Nguyên đạt được quyền khống chế, nhất thời chưa kịp phản ứng mà thôi. Hiện tại đã phản ứng, hắn bắt đầu ra tay.
Sát chiêu phàm đạo Hồ Nhãn Hôi. Phù một tiếng, một luồng vôi lớn phun vào mặt đối thủ. Đối phương không kịp chuẩn bị, vội vàng lui lại ba bước, sau đó hét thảm lên:
“A, sao ta không nhìn thấy gì hết. Đây là vật gì?”
“Xuống đi cho ta.”
Phương Nguyên nhanh chân, nhảy đến trước mặt đối thủ, sau đó đưa chân đạp một cái. Đối thủ của hắn lập tức bị đạp thẳng xuống lôi đài. Chiến thắng.
“Hèn hạ, quá hèn hạ, lại dám đánh lén.”
“Tính cách của tên nhóc này quá ti tiện. Quả thật đáng hận.”
“Nếu dựa theo thực lực hai bên, rõ ràng là hắn yếu hơn một chút.” Người xung quanh không khỏi khiển trách thiếu niên Đạo Thiên. “Ngươi ngươi ngươi.”
Đối thủ từ dưới đất bò dậy, tức giận đến mức cà lăm, ngón tay chỉ lên không trung, tức giận hô to:
“Ngươi vô sỉ! Có ngon thì chúng ta so lại một lần.”
Gã bị sát chiêu đánh trúng mắt, hoàn toàn không biết được Phương Nguyên đang ở nơi nào, cho nên ngón tay chỉ không đúng phương hướng, nhìn rất buồn cười.
Phương Nguyên cười lạnh:
"Được làm vua, thua làm giặc, còn có cái gì so lại một lần chứ. A...”
Còn chưa nói xong, Phương Nguyên đã không thể nói nữa, bởi vì hắn đã đánh mất khống chế đối với cơ thể này.
Mộng cảnh Đạo Thiên một lần nữa diễn dịch.
Thiếu niên Đạo Thiên nhìn quần chúng quay xung quanh, rồi nhìn đối thủ gầm thét dưới lôi đài, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. Y chậm rãi nâng hai tay của mình lên, vô cùng chấn kinh.
“Vì sao? Vì sao ta lại trực tiếp sử dụng sát chiêu Hồ Nhãn Hôi như thế?”
“Rõ ràng ta có thực lực có thể đường đường đối chiến chính diện với gã, sau đó đánh gã xuống lôi đài. Nhưng vì sao ta lại lựa chọn đánh lén?”
Thiếu niên Đạo Thiên cảm thấy không thích hành vi đánh lén này.
Y cho rằng đây là một việc rất đáng xấu hổ.
Tại sao lại muốn đánh lén?
Y thích chính là đường đường chính chính giao thủ, chứ không phải mấy thứ âm mưu quỷ kế gì đó.
Y không thích, chính xác mà nói là khinh thường làm như vậy.
Nhưng y lại làm.
Trong đầu y truyền đến tiếng cười của Sa Kiêu: “Ha ha ha, buồn cười quá. Cháu nội ngoan, ngươi quả nhiên có phong thái của gia gia ta. Rõ ràng ngươi không hề luyện qua Hồ Nhãn Hôi nhưng lại vô sự tự thông, sử dụng rất mượt, thời gian đánh lén cũng rất chuẩn, lập tức khắc địch chế thắng.
Rất tốt, rất không tệ.”
Sa Kiêu liên tục tán thưởng.
Thiếu niên Đạo Thiên trợn tròn mắt. Đúng vậy, y hoàn toàn không diễn luyện sát chiêu này, vì sao lại dùng?
Lại còn dùng rất mượt?
“Tất cả đều không thể hiểu nổi.”
Thiếu niên Đạo Thiên cảm thấy trống rỗng trong lòng.
“Ha ha ha, cháu nội ngoan, để gia gia nói cho ngươi biết nguyên nhân.
Ngươi vốn là người như vậy, thiên tính của ngươi chính là như thế, đừng kiềm chế nữa, hãy phóng thích bản tính của ngươi đi.”
Sa Kiêu cười to, lại càng bỏ đá xuống giếng.
Thiếu niên Đạo Thiên chấn động rất nhiều, nhưng tinh mang lại lóe lên trong mắt của y:
“Không, đây không phải ta làm. Là ngươi phải không? Ngươi khống chế cơ thể của ta.”
“Hắc hắc, mặc dù lão phu có năng lực đó, nhưng ta thật sự không có làm.
Tất cả đều do ngươi lựa chọn. Trong lòng ngươi nên biết rõ chứ.”
Sa Kiêu nói.
“Không, nhất định là ngươi. Làm sao ta có thể làm ra chuyện như vậy chứ?” Thiếu niên Đạo Thiên vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.
“Đánh rắm.”
Sa Kiêu chửi ầm lên.
Nhưng biểu hiện lần này của thiếu niên Đạo Thiên rất kiên trì.
Y vừa cãi nhau vừa bước xuống lôi đài.
Biểu hiện này của y, trong mắt người xung quanh chính là tự cao, hoàn toàn không thèm nghe những lời chỉ trích của những người xung quanh vào tai.
Vì thế âm thanh chửi rủa lại dâng thêm một bậc.
Phương Nguyên một lần nữa biến thành người đứng xem, cảm thấy chấn động. Quá trình đối chiến là hắn tiếp nhận, nhưng kết quả lại sinh ra ảnh hưởng trực tiếp đối với mộng cảnh tiếp theo.
Thiếu niên Đạo Thiên giật mình, thái độ người xung quanh thay đổi, đã ảnh hưởng đến thôi diễn và phát triển của mộng cảnh kế tiếp. Đây là tình huống Phương Nguyên chưa từng gặp phải khi thăm dò mộng cảnh.
Lúc trước hắn thăm dò, mặc dù trình độ tham gia còn cao hơn so với lần thăm dò mộng cảnh Đạo Thiên này, nhưng mộng cảnh chỉnh thể lại không thay đổi. Kết quả mộng cảnh đã được định ra.
Tiêu chuẩn thông qua mộng cảnh cũng là tử.
“Nhưng mộng cảnh Đạo Thiên lần này lại mang đến cho ta một cảm giác rất sống động. Đúng là không đơn giản.”
Dựa theo loại hình, mộng cảnh này chính là mộng cảnh tả thực, diễn tả lại những gì mà Đạo Thiên Ma Tôn đã trải qua khi còn sống.
Nhưng khi Phương Nguyên không ngừng tham dự, chỉ sợ mộng cảnh này sẽ chệch hướng.
Chệch hướng tích lũy càng nhiều, cuối cùng diễn biến mộng cảnh có thể khác trước hay không? Phương Nguyên cảm ngộ được điều này, không khỏi càng thêm cẩn thận. Rất nhanh, lại đến lần lên lôi đài thứ hai.
“Ta nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như không phải tiểu nhân. Nhưng trận chiến vừa nãy, ngươi đã sử dụng thủ đoạn ti tiện để ám toán đường đệ của ta.”
Lần này, đối thủ của thiếu niên Đạo Thiên là một thiếu nữ, hai hàng lông mày rất có khí khái. Thiếu niên Đạo Thiên cau mày.
Y không muốn giải thích, nhưng cuối cùng vẫn phải nói:
“Bên trong có chút hiểu lầm.”
“Ồ, hiểu lầm?”
“Ta khinh, rõ ràng ngươi đã đánh lén, bây giờ lại không thừa nhận?”
“Trước mặt mọi người, nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, y còn muốn chống chế?”
Quần chúng dưới lôi đài ồn ào hẳn lên, vô cùng tức giận.
Thiếu nữ cau mày:
“Ta mặc kệ ngươi có phải hiểu lầm hay không, lần này ta phải báo thù cho đường đệ của mình. Cho nên, ta không chỉ đánh bại ngươi, lại còn phải để cho ngươi nếm đủ tư vị đắng. Đến đi.”
Nói xong, thiếu nữ đã nhào đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận