Cổ chân nhân

Chương 2226: Cảm hóa Phương Nguyên (2)

Cho dù thủ đoạn trị liệu của Trần Y xuất chúng, nhưng những thương thế này cũng không phải nhất thời nửa khắc là có thể khỏi được.
Thương thế trên người đã vậy, trong lòng ông ta lại càng cảm thấy nặng nề hơn.
“Lần này ta lại thất bại.”
“Không chỉ không đoạt được Đậu Thần Cung, hơn nữa còn thảm bại thua thiệt, ngay cả Thanh Cừu cũng không diệt được.
Hài, lòng tham của ta quá độ, bị người khác lợi dụng, là lỗi của ta.”
Trong lòng Trần Y không khỏi tự trách mình.
Một mặt là trở về khó mà bàn giao với Tử Vi Tiên Tử, mặt khác ông thân là Thái thượng đại trưởng lão Nguyên Liên Phái nhưng lại không thu hồi được vật của tiên tổ, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Lần này trở về, ta sẽ chủ động nhường lại chức vị Thái thượng đại trưởng lão Nguyên Liên Phái, tiến hành bế quan tu hành. Sau khi tu luyện thành công, ta sẽ đến Tây Mạc đoạt lại Đậu Thần Cung.”
Trần Y quyết tâm.
Ông cần rửa nhục, nếu không, nội tâm của ông khó mà bình an. Ông ta phi hành đã nhiều ngay, lúc này Trung Châu đã nhìn thấy đằng xa, nhưng đúng lúc này, ba vị cổ tiên thất chuyển đang bay đến bên cạnh.
“Trần Y đại nhân chậm đã, chúng ta chờ ngài đã lâu.” Ba vị cổ tiên thất chuyển cùng nhau đến. Trần Y nhìn chăm chú, thì ra đều là người quen, là mấy vị Thái thượng trưởng lão của mười cổ phái Trung Châu. “Các ngươi đây là...” Trần Y nghi hoặc không hiểu. Một trong ba vị cổ tiên thất chuyển giao cho Trần Y một con phàm cổ Tín đạo. Trần Y rót tinh thần vào kiểm tra, đây là Tử Vi Tiên Tử nhắn cho ông ta. Trong thư Tử Vi Tiên Tử yêu cầu Trần Y lấy công chuộc tội, tiến đến Bạch thiên Thái Cổ ở Bắc Nguyên tiến hành tiếp ứng. “Tử Vi Tiên Tử đại nhân không hổ danh là đại năng Trí đạo.” Trần Y đọc xong, tinh mang trong mắt bùng lên, liên tục gật đầu, cảm khái không thôi.
“Xin Trần Y đại nhân chỉ rõ cho chúng ta.”
Ba vị cổ tiên thất chuyển hỏi thăm. Bọn họ nhận được chỉ là con phàm cổ Tín đạo này và nhiệm vụ giao cho Trần Y, đối với kế hoạch và an bài tiếp theo, bọn họ hoàn toàn không biết.
Trần Y nhìn ba người:
“Tiên Đình đã ra tay với Phương Nguyên. Các ngươi đi theo ta là được.” ...
Bắc Nguyên, phúc địa Lang Gia.
Trên một vùng đất ngập nước không có gì nổi bật đột nhiên tỏa ra ánh hào quang vô biên.
Ánh sáng như ngọc, phản chiếu màu xanh xung quanh.
Trong ánh sáng màu ngọc lục bảo, vô số con bướm đang bay múa. Hào quang kéo dài ba hô hấp thì bỗng nhiên tiêu tán, chỉ còn lại một chút ngọc tinh phiêu linh lập lòe. Khác với trước đó, trên không không chỉ xuất hiện một người mà là bảy người.
Trên người bọn họ phát ra khí tức cổ tiên Trung Châu. Người dẫn đầu mặc trường bào màu đỏ trắng giao nhau.
Đây là một nhân vật danh truyền thiên hạ, kinh thế ngàn năm khó có được, Phượng Cửu Ca. Những người này được trực tiếp truyền tống từ Bạch thiên Thái Cổ.
Cho dù là Phượng Cửu Ca cũng phải ngây người một chút.
Lúc này, tất cả đã lấy lại tinh thần, bắt đầu dò xét xung quanh. Bên cạnh Phượng Cửu Ca, một vị cổ tiên Trí đạo thất chuyển bấm ngón tay, sau đó hưng phấn nói:
“Nơi này chính là phúc địa Lang Gia.”
Nghe được lời người này nói, cổ tiên Trung Châu xung quanh đều phấn chấn.
Phượng Cửu Ca hài lòng gật đầu, mở cánh cửa tiên khiếu thả một luồng ý chí ra.
Ý chí này rất không trọn vẹn, dường như đã trải qua rất nhiều tang thương tuế nguyệt, chuẩn bị vẫn diệt. Phượng Cửu Ca trịnh trọng ôm quyền hành lễ với ý chí này:
“Chúng ta có thể xuyên thẳng qua hai vực đến đây, tất cả là nhờ sát chiêu tiên đạo của tiền bối ngài.”
Ý chí miễn cưỡng biến thành hình người, là hình ảnh của một tiên sinh dạy học nghèo kiết xác.
Ông ta liếc nhìn xung quanh:
“Các người đều là lương đống của Tiên Đình ta. Bản thể của ta lưu lại ý chí ở đây cũng chính là để ứng phó tình huống ngày hôm nay. Chuyến đi này mong rằng các vị đồng tâm hiệp lực, hoàn thành sứ mạng, không phụ sự nhờ vả của Tiên Đình.”
“Chúng ta tất nhiên sẽ tận hết khả năng.” Sáu vị cổ tiên thất chuyển còn lại đều trả lời. Ý chí nghe được câu trả lời, cười to: “Hùng tráng thay. Tiên Đình ta có người tiếp nối người trước mở lối cho người sau như các ngươi, nhất định sẽ trọn đời bất hủ.”
Trong tiếng cười, ý chí giống như khói bụi trong gió, không ngừng tiêu tán cho đến khi biến mất hoàn toàn. Một vị cổ tiên đầu đội bạch quan, diện mạo thanh niên đứng sau lưng Phượng Cửu Ca nhìn thấy hình ảnh như vậy, cảm khái không thôi:
“Ý chí duy nhất còn lưu lại trên thế gian của Lương Lương tiền bối cuối cùng đã hoàn toàn vẫn diệt.”
Lương Lương cũng là người có tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử.
Người này là cổ tiên bát chuyển Tiên Đình, là cường giả Vũ đạo.
Ông ta đã từng thu được Định Tiên Du, đồng thời còn nâng cấp nó đến thất chuyển.
Về sau hoang thú Thái Cổ truyền kỳ Họa Không làm loạn, ông tham chiến bỏ mình, thất chuyển Định Tiên Du cũng vì thế mà bị hủy diệt.
Về sau Định Tiên Du đã từng nhiều lần xuất hiện trong lịch sử, do các nhân vật địa vực khác nhau luyện ra, nhưng đều dừng ở cấp độ lục chuyển, chưa từng thăng lên thất chuyển.
Về sau, ngay cả Phương Nguyên luyện thành Định Tiên Du ở phúc địa Tam Vương cũng khó mà thoát khỏi gông cùm này.
Nhưng sau đó, Sa bà bà của Tiên Đình đã luyện thành Định Tiên Du lục chuyển, sau đó Tử Vi Tiên Tử lãnh tụ Tiên Đình vẫn tận sức nâng tiên cổ này lên thất chuyển.
Tiên Đình có kho tàng tiên tài phong phú nhất trong thiên hạ, ngược dòng lịch sử đến thời Nguyên Thủy Tiên Tôn, tức là ba triệu năm thời trước viễn cổ.
Tinh luyện Định Tiên Du rất khó.
Nguyên nhân chủ yếu nằm ở chỗ thiếu tiên tài mấu chốt.
Nhưng vấn đề khó khăn này đối với Tiên Đình mà nói lại không hề khó khăn.
Mấy tháng trước, Tử Vi Tiên Tử thức tỉnh ý chí còn sót lại của cổ tiên Lương Lương.
Dưới sự chỉ dẫn của ý chí này, Tiên Đình không chỉ luyện thành Định Tiên Du thất chuyển, hơn nữa còn thuận lợi thu thập rất nhiều cổ trùng, hình thành sát chiêu tiên đạo Thất Phương Tiên Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận