Cổ chân nhân

Chương 2602: Long Công hy sinh (1)

Hồng Liên im lặng.
Cho dù y cường đại như thế nào, đối mặt với Tiên Đình, y cũng thường xuyên cảm thấy bất đắc dĩ.
Y có thể hủy Tiên Đình, nhưng như vậy để làm gì? Chỉ cần còn cổ Số Mệnh, Tiên Đình sẽ tùy thời trùng kiến lại.
Bởi vì ý chí Tinh Túc vẫn luôn ảnh hưởng thiên ý, cổ Số Mệnh vẫn là Nhân tộc hưng thịnh, vẫn luôn có gợi ý Tiên Đình là đệ nhất thánh địa Nhân tộc, đệ nhất thế lực.
Dưới sự thao túng của số mệnh, bố trí ra đủ loại cơ duyên, rất nhiều lương tài mỹ ngọc sẽ tích cực đầu nhập vào Tiên Đình, tổ kiến ra Tiên Đình.
Tiên Đình không phải mấu chốt.
Ý chí Tinh Túc và cổ Số Mệnh mới là mấu chốt. Đối với ý chí Tinh Túc... Đầu tiên, Hồng Liên Ma Tôn không phải Trí đạo cửu chuyển, đối phó ý chí Tinh Túc lấy thân hợp đạo, thủ đoạn của y không đủ.
Tiếp theo, y cũng không muốn đối phó ý chí Tinh Túc.
Dù sao ý chí Tinh Túc quấy nhiễu thiên ý, để bảo toàn địa vị Nhân tộc, giúp cho Nhân tộc hưng thịnh.
Hồng Liên chỉ muốn phục sinh người thân và vợ của mình.
Y chưa hề nghĩ đến việc phản bội hay thương tổn chủng tộc của mình.
Cho nên, con đường duy nhất dành cho Hồng Liên Ma Tôn chỉ là phá hủy cổ Số Mệnh.
Mặc dù phá hủy cổ Số Mệnh sẽ có hại cho Nhân tộc, nhưng nếu có ý chí Tinh Túc, sẽ vẫn không thay đổi được đại cục năm vực.
Bởi vì khi không có cổ Số Mệnh tồn tại, Tiên Đình sẽ không cách nào sử dụng, thiên đạo cũng không cách nào lợi dụng.
Trong tình huống hai bên ngang hàng, Nhân tộc có ưu thế to lớn, làm sao có thể trơ mắt nhìn chủng tộc khác quật khởi? Nhưng Hồng Liên Ma Tôn không phải Thiên Ngoại Chi Ma, sao có thể phá hủy được cổ Số Mệnh hoàn toàn chứ? Trùng sinh vô số lần, Hồng Liên vẫn không tìm được phương pháp phá hủy cổ Số Mệnh triệt để.
Lần trùng sinh này chính là đến khuyên Long Công, để sư phụ đứng bên cạnh y, đồng loạt ra tay.
Không nghĩ rằng Tiên Đình lại có bí mật như thế, mưu tính của Hồng Liên xem như thất bại.
Gừng càng già càng cay.
Hồng Liên muốn thuyết phục Long Công.
Long Công cũng chờ cơ hội tốt này để khuyên can đệ tử đắc ý nhất của mình. “Hồng Đình, thu tay lại đi.”
Long Công chân thành nói:
“Vi sư nói nhiều như vậy chính là muốn con quay đầu lại.
Chính đạo không chỉ có vinh quang và mỹ danh, mà còn có hi sinh đi kèm.
Vì Nhân tộc, vì Tiên Đình, Tinh Túc Tiên Tôn đã hi sinh chính bản thân ngài ấy.
Còn con thì sao? Cha mẹ của con, vợ của con vì con mà chết, làm nền cho con đường thành tựu tiên tôn của con, hi sinh của bọn họ là cần phải có, và cũng rất có giá trị.
Con vẫn còn chưa rõ sao? Hồng Đình, thu tay lại đi.”
“Không, con tuyệt không thu tay lại.”
Ánh mắt Hồng Liên vẫn kiên định không thay đổi:
“Xin lỗi, sư phụ, đã để người nhiều lần thất vọng.
Nhưng đây lại chính là con đường mà con muốn đi.”
Long Công lắc đầu, gương mặt hiện lên vẻ khổ sở.
Ông hít sâu một hơi:
“Vi sư không thất vọng, nếu con trực tiếp đồng ý, vi sư ngược lại sẽ hoài nghi.
Ta biết ý chí của con sẽ không dễ dàng dao động. Điều này đã sớm nằm trong dự liệu của vi sư.
Như vậy, tiếp theo hãy để vi sư dùng ví dụ của mình để dạy bảo con.”
“Sư phụ nói vậy là có ý gì?”
Trong lúc Hồng Liên Ma Tôn đang nghi hoặc, Long Công đã thúc giục thủ đoạn mà ông đã sớm chuẩn bị.
Sát chiêu tiên đạo, Long Nhân Tịch Diệt.
Biểu hiện nghi ngờ của Hồng Liên nhanh chóng mất đi, thay vào đó là chấn kinh.
Y cảm nhận được thực chất và hiệu dụng của sát chiêu này.
Hồng Liên lên tiếng kinh hô:
“Sư...
sư phụ, người muốn giết chết tất cả Long nhân trên thế gian này? Trong đó có con cháu của người mà.
Nếu như con nhớ không lầm, tất cả huyết mạch tử tôn của người đều đã biến thành Long nhân.”
“Không sai.”
Cơ thể Long Công run rẩy, giọng nói cũng có chút phát run:
“Vi sư chính là tổ của Long nhân, đệ nhất Long nhân giữa thiên địa.
Khi khai sáng ra phương pháp chuyển biến Long nhân, vi sư đã có sự bố trí về sau, giúp cho vi sư có thể lợi dụng thân phận chi tổ dễ dàng diệt trừ Long nhân khác.”
“Khi gợi ý Long nhân hưng thịnh xuất hiện, vi sư đã muốn sử dụng thủ đoạn này.
Nhưng lúc đó, ý chí Tinh Túc hiển hóa, chỉ điểm vi sư không ngại tạm thời lưu lại Long nhân, sẽ hữu dụng trong tương lai.”
“Vi sư đã từng do dự, bàng hoàng.
Hậu thế của vi sư, Hồng Đình con cũng đã gặp.
Ngậm kẹo đùa cháu, hưởng thụ niềm vui gia đình là sự yên lòng nhất của vi sư lúc tuổi già.
Hài, vi sư đã sớm già rồi.”
“Sư phụ...”
Hồng Liên muốn nói rồi lại thôi, không biết nên dùng lời nào để an ủi Long Công.
Hốc mắt Long Công phiếm hồng, thiếu chút rơi lệ. Đây là hình ảnh mà Hồng Liên chưa từng thấy qua.
Ông nức nở:
“Thật ra vi sư biết rất rõ, cho dù không có Long nhân hưng thịnh, nhưng Long nhân vẫn sẽ là tai họa ngầm của Tiên Đình, của Nhân tộc.
Bởi vì Long nhân khác với những dị tộc khác.
Nó là do vi sư khai sáng, từ Nhân tộc chuyển hóa mà thành.
Nó giống như một gốc dây leo hút máu, mọc ra trên gốc đại thụ Nhân tộc, lúc nào cũng sẽ hút máu Nhân tộc để không ngừng lớn mạnh bản thân.”
“Thọ của Long nhân gần với cổ Thọ.
Cổ Thọ thưa thớt, mà duyên thọ con người đâu chỉ ức vạn? Long nhân sẽ càng lúc càng nhiều, còn Nhân tộc sẽ càng ngày càng ít.”
“Càng đáng sợ hơn chính là, Long nhân sinh ra trong Nhân tộc, trời sinh sẽ khiến Nhân tộc giảm xuống sự cảnh giác.
Lại có tôn giả đức cao vọng trọng là vi sư bảo vệ, ai có thể chèn ép và quấy nhiễu?”
“Cứ theo đà này, một ngày nào đó, Long nhân sẽ che phủ Nhân tộc.
Nếu ngoài ý muốn phát sinh lần nữa, bên trong cổ Số Mệnh lại có gợi ý Long nhân hưng thịnh, hậu quả ra sao cũng có thể dễ dàng nghĩ được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận