Cổ chân nhân

Chương 2914: Nhiệm vụ cỡ lớn (2)

Sau khi Phương Nguyên tu bổ đại trận Thổ đạo xong, hắn bắt đầu điều tiết Thủy đạo.
Rốt cuộc, khi hắn hoàn toàn tu bổ lại tiên trận, sóng lớn trên mặt biển lúc này mới dần dần ổn định lại.
Phương Nguyên vẫn còn chưa thu tay lại.
Hắn dựa trên đại trận vốn có tăng thêm một tiểu trận nho nhỏ.
Sau khi tiểu trận được dựng xong, hắn vung tay, cho Hạ Lâm mượn tiểu trận.
Một luồng ánh sáng màu trắng từ trên trời giáng xuống, bao phủ Hạ Lâm, sau đó dung nhập vào trong cơ thể của nàng.
Hạ Lâm không có tạo nghệ Trận đạo, nhưng tiểu trận mà Phương Nguyên thiết kế lại rất bình thường.
Hạ Lâm lập tức cảm giác được mình tăng thêm rất nhiều bản năng.
Loại bản năng này giống như hô hấp, hoặc đi lại một cách tự nhiên, giúp cho nàng có thể dùng tâm niệm điều động thổ địa và nước biển xung quanh hải đảo.
Ầm ầm ầm.
Bên trong âm thanh trầm đục, toàn bộ Kim Ngọc Phòng bắt đầu xây dựng thêm, càng biến càng lớn, rất nhanh từ một tiên cổ phòng nhỏ biến thành một cung điện hoa lệ, tinh mỹ. Điều này đương nhiên cũng là Phương Nguyên ra tay.
Hắn xây thêm Kim Ngọc Phòng, chế tạo nơi này thành một trận nhãn, có liên quan đến đại trận bí ẩn dưới đáy biển.
Kinh biến liên tiếp khiến cổ sư toàn trường đều nghẹn họng, đứng chết trân tại chỗ.
Hạ Lâm mỉm cười, nhưng trên thực tế, nàng cũng chấn kinh cực độ.
Giọng nói của Phương Nguyên một lần nữa truyền vào tai của nàng.
Nàng máy móc nói theo:
“Các vị, mọi người cũng đã tận mắt nhìn thấy.
Không dối gạt chư vị, ta được tiên sư ưu ái, may mắn được thu làm môn đồ.
Vừa nãy tiên sư bày trận, lệnh cho ta trấn thủ nơi này, xử lý những sự vụ phàm tục.”
Nói xong, tâm niệm Hạ Lâm lại động, lập tức có hoàng quang dâng lên, bao phủ cổ sư toàn trường.
Tâm niệm Hạ Lâm động lần nữa, đám cổ sư không khỏi kinh hô.
Bọn họ bị hoàng quang trấn áp, không thể động đậy.
Người nào cũng bị giơ lên không trung, không hề có lực hoàn thủ.
Hạ Lâm mỉm cười, hoàng quang tiêu tán, thả đám cổ sư này ra. “Cái này...
cái này...”
“Dấu vết tiên nhân. Đây là dấu vết tiên nhân.
Thì ra trên thế gian có tiên nhân thật.”
“Tại hạ cả gan thỉnh giáo Hạ Lâm tiểu thư, vì sao tiên sư lại muốn bố trí tiên trận ở đây, không biết lão nhân gia ngài có suy nghĩ gì?”
Hạ Lâm chỉ mỉm cười.
Nàng cũng vừa mới biết Sở đại sư chính là tiên nhân.
Khiếp sợ trong lòng nàng không hề thua kém người khác.
“Bây giờ, các vị có gì muốn nói với đề nghị trước đó của ta không?”
Hạ Lâm một lần nữa đảo mắt nhìn một vòng, hỏi. Đám cổ sư nào dám hỏi thêm, cùng nhau cúi đầu, thậm chí có người quỳ xuống đất, biểu thị muốn phụ thuộc Hạ Lâm, còn có người muốn bái Phương Nguyên làm vi sư.
Hạ Lâm đành phải trấn an từng người.
Thần niệm của Phương Nguyên chỉ ở trên người Hạ Lâm một chút.
Sau khi bàn giao vài câu, hắn liền rời khỏi.
Tuy bên trong cõi yên vui Thương Lam Long Kình có dấu vết tiên nhân, nhưng bất kể kiếp trước hay kiếp này, hắn đều không nhìn thấy vị một cổ tiên nào.
Liên quan đến truyền thuyết tiên nhân vẫn luôn lưu truyền trong giới phàm nhân, nhưng cũng chỉ lưu truyền mà thôi.
Lần này Phương Nguyên để lại dấu vết tiên nhân, bố trí tiên trận, để lại rất nhiều thứ tặng cho Hạ Lâm.
Rất nhanh, có vô số người nghe tiếng chạy đến. Đa số người muốn chiêm ngưỡng dấu vết tiên nhân, những người khác thì đầu nhập dưới trướng Hạ Lâm.
Kiếp trước, Phương Nguyên giúp Hạ Lâm trở thành thánh nữ Giao nhân.
Kiếp này, hắn quyết định ra tay trước, nâng đỡ thế lực Hạ Lâm.
Trong khoảng thời gian sau đó, Hạ Lâm sẽ quần nhau với các thế lực và cổ sư cường giả.
Nàng dựa theo dặn dò của Phương Nguyên mà tổ kiến thế lực của mình.
Cho dù làm không đúng, trong trận còn có ý chí của Phương Nguyên lưu lại, sẽ chỉ đạo nàng, giúp nàng bổ sung lại. Đầu tư cho Hạ Lâm, thật ra ngay cả chín trâu mất một sợi lông cũng không bằng.
Cái khiến cho Phương Nguyên bỏ ra chính là tu bổ đại trận dưới đáy biển.
Cảnh giới Thổ đạo của Phương Nguyên tăng lên, giúp hắn bù đắp lại nhược điểm, nhanh chóng tìm được phương án tu bổ.
Cảnh giới Trận đạo của hắn là Tông sư, còn chưa thể sử dụng đạo ngân tự nhiên, chỉ có thể sử dụng tiên tài.
Mà tiêu hao tiên tài chính là một khoản lớn.
Nhiệm vụ cỡ trung không những độ khó cao hơn, có đôi khi còn cần cổ tiên nỗ lực.
Công đức không phải dễ dàng kiếm lấy.
Phương Nguyên trở lại trước bia công đức.
Nhiệm vụ lần này mang về cho hắn một trăm điểm công đức.
Đây là phần thưởng cao nhất của nhiệm vụ cỡ trung.
Biểu hiện bày trận của hắn có thể nói là hoàn mỹ.
Thế là, hắn lại chiếm vị trí đầu trên bảng công đức, vượt qua hơn một trăm điểm, khiến người khác đều cảm nhận được một trạng thái, đó chính là nhụt chí.
Lần này Phương Nguyên cũng không đi vội.
Hắn bắt đầu nghiên cứu bảng công đức.
Cảnh giới Thổ đạo đã tăng lên cấp Tông sư, phải chăng đã có thể lĩnh hội được tiên cổ phòng này? Nếu có thể lĩnh hội, sử dụng một chút thủ đoạn, có phải sẽ tạo thành lỗ thủng trên bia công đức, tiến tới luyện hóa tiên cổ phòng này? Trước đó, Phương Nguyên chỉ có thể tuân theo quy củ.
Thực chất bên trong, hắn không hề từ bỏ suy nghĩ nhằm vào bia công đức.
Tìm hiểu một lát, ánh mắt Phương Nguyên lóe lên sự thất vọng.
Bia công đức có ảo diệu của Thổ đạo, nhưng còn bao gồm cả Âm đạo, Nhân đạo và Thiên đạo.
Nhìn lại, Thổ đạo, Âm đạo chỉ là phụ trợ mà thôi.
Hạch tâm chân chính là Nhân đạo và Thiên đạo.
“Nếu ta có thể tìm hiểu thấu đáo, chỉ sợ bốn lưu phái này phải là cấp Đại tông sư thì mới có hi vọng.”
Sau khi Phương Nguyên hiểu ra điểm này, không khỏi . Âm Thầm cười khổ.
Trong thời gian ngắn luyện hóa bia công đức chính là hi vọng xa vời, không thiết thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận