Cổ chân nhân

Chương 2349: Tử Vi bất an (1)

“Chẳng lẽ ta tính sót cái gì? Rốt cuộc là có cái gì khiến cho ta bất an như thế?” Tử Vi Tiên Tử bình tĩnh lại, cầm bàn cờ Tinh Túc trong tay, bắt đầu thôi diễn. Một lát sau, nàng chậm rãi mở hai mắt, lộ ra vẻ nghi hoặc. Kết quả suy tính hoàn toàn giống như đúc với kết quả trước đó. “Lần này Phương Nguyên có thể mai phục bố trí thành công, mấu chốt quan trọng nằm ở chỗ vừa mới bắt đầu đã thành công dụ quần tiên tiến vào đại trận Trụ đạo Nam Cương.” “Cái này cũng không phải công lao của hắn mà là cách đây rất lâu, gần nhánh sông thời gian, Ảnh Tông đã kết hợp đạo ngân tự nhiên mà bố trí ra đại trận Trụ đạo.” Phương Nguyên có cảnh giới Tông sư Trận đạo, nhiều nhất cũng chỉ có thể căn cứ vào tiên tài mà bố trí tiên trận. Chỉ có trình độ Đại tông sư Trận đạo mới có thể căn cứ vào đạo ngân thiên nhiên bên ngoài mà bố trí ra tiên trận. Ảnh Tông đương nhiên sẽ không thiếu nhân vật như thế. Vì thế bọn họ đã sớm bố trí đại trận Trụ đạo gần nhánh sông thời gian, đồng thời che giấu nhánh sông thời gian cực kỳ chặt chẽ. Căn cứ vào đạo ngân tự nhiên bố trí ra tiên trận, mặc dù tiết kiệm tiên cổ nhưng cũng có chỗ hại. Chỗ hại chủ yếu nằm ở chỗ căn cứ vào phân bố đạo ngân, sắp xếp các loại, tình huống cụ thể khác biệt mà trải ra đại trận Trụ đạo cũng khác biệt. Cổ tiên bố trí tiên trận như thế, không chỉ phải có suy nghĩ của mình mà còn phải nhập gia tùy tục. Đổi lại đạo ngân Trụ đạo chỗ khác cũng bố trí không ra đại trận Trụ đạo vô cùng lợi hại như vậy. Vì thế, lần này Phương Nguyên thành công mai phục quần tiên Nam Cương, cũng không thể phục chế lần thứ hai. Điều này, Tử Vi Tiên Tử phải bỏ ra cái giá rất lớn, kết hợp với manh mối quan trọng mà Quân Thần Quang mang về, thiên tâm vạn khổ mới suy tính ra được. “Thiếu tiên trận giam cầm, cho dù Phương Nguyên khống chế Thuần Mộng Cầu Chân Thể tự bạo, độ khuếch trương của mộng cảnh cũng không nhanh. Cổ tiên có thể ung dung chạy trốn.” “Nếu dùng chiến trường tiên đạo, trừ phi là chiến trường Mộng đạo, bằng không, chiến trường lưu phái khác sẽ bị mộng cảnh ăn mòn trước, từ đó vỡ vụn.” “Cho nên Phương Nguyên lợi dụng chiến thuật mộng cảnh cũng không có uy hiếp bao lớn.” “Như vậy, rốt cuộc vì sao ta lại bất an? Chẳng lẽ là U Hồn Ma Tôn?” Nghĩ đến đây, Tử Vi Tiên Tử dứt khoát rời khỏi đại điện đến một chỗ nào đó ở Tiên Đình. U Hồn Ma Tôn đang ở đây. Núi Đãng Hồn tự bạo, giúp cho ông ta có thể mượn cơ hội tốt kết hợp với đạo ngân Hồn đạo để tự vệ. Nhưng thủ đoạn của Tiên Đình cũng không bao giờ thiếu. Lúc này Tử Vi Tiên Tử lại đến, một tiên trận rộng lớn đã sớm dựng sẵn, đồng thời còn đang vận chuyển. Tiên trận to lớn này giống như một cục đá mài không ngừng xay nghiền đạo ngân Hồn đạo bên trong. “U Hồn ngươi còn muốn chống lại sao? Đáng tiếc, qua ba ngày nữa, đạo ngân Hồn đạo bên cạnh ngươi sẽ bị đại trận mài tận. Hành động của ngươi chẳng qua chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi.” Tử Vi Tiên Tử nhìn vào trong trận, nhìn thấy U Hồn Ma Tôn, không khỏi cười lạnh. U Hồn Ma Tôn im lặng như đá, không chút đáp lại. Tử quang đột nhiên bùng lên trong mắt Tử Vi Tiên Tử. Đồng thời bàn cờ Tinh Túc trong tay tản ra lam quang mờ mịt, bao phủ toàn bộ tiên trận lẫn người U Hồn Ma Tôn. Sau năm lần bảy lượt, nàng tin chắc rằng trên người U Hồn Ma Tôn không có ám thủ phản kháng kỳ lạ nào. “U Hồn Ma Tôn cũng không có vấn đề, xem ra bất an của ta không phải ở chỗ này. Thế rốt cuộc ở chỗ nào? Chẳng lẽ là...” Tử Vi Tiên Tử bỗng nhiên giật mình nghĩ đến một người. Nàng lập tức không chút do dự ra khỏi Tiên Đình, đến một sơn cốc vô danh ở Trung Châu. Sơn cốc xanh um tươi tốt, bên trong có thác nước, Long Công đã xây dựng một căn nhà dưới thác nước, dốc lòng dạy dỗ và bảo vệ Phượng Kim Hoàng. Phượng Kim Hoàng. Nếu có cái gì có thể khiến Tử Vi Tiên Tử bất an, chỉ sợ sẽ là hạt giống Đại Mộng này. Thác nước chảy xuống như tấm lụa, hơi nước nồng đậm. Mộng cảnh mờ mịt chiếm cứ. Phượng Kim Hoàng da trắng như tuyết, đoan trang tú mỹ lẳng lặng ngồi xếp bằng trên một tảng đá màu trắng, hai mắt khép hờ. Khí tức của một vị cổ tiên nội liễm đến cực hạn, trên trán có cặp sừng rồng, cơ thể cường tráng, yên lặng đứng một bên giống như kình thiên trụ lớn, ánh mắt chú ý đến Phượng Kim Hoàng. “Long Công tiền bối.” Tử Vi Tiên Tử lặng lẽ tiến lên, thấp giọng hành lễ. Long Công gật đầu, đưa tay ra hiệu Tử Vi Tiên Tử giữ yên lặng. Sau một khắc, Phượng Kim Hoàng đột nhiên mở mắt, miệng kêu nhỏ, giống như phượng hoàng con kêu khẽ. Sau đó, nàng thôi động sát chiêu nhắm ngay mộng cảnh trước mắt, đưa ngón trỏ điểm một điểm. Xoẹt. Một tiếng vang nhỏ, bạch quang bắn vào chính giữa mộng cảnh. Mộng cảnh bỗng nhiên ngưng kết, sau đó rầm rầm giống như tấm gương bị đánh nát, toàn bộ vỡ vụn. “Sát chiêu Toái Mộng của ta đã luyện thành.” Phượng Kim Hoàng giơ hai tay lên cao hoan hô. Long Công gật đầu, gương mặt toàn là sự vui mừng. Ánh mắt Tử Vi Tiên Tử không khỏi hiện lên sự chấn kinh. Tiến triển của Phượng Kim Hoàng trên con đường Mộng đạo hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của nàng. Bất luận sát chiêu nào của lưu phái có từ lâu, cho dù cao đến cửu chuyển, cho dù là tiên cổ phòng cửu chuyển, nếu đánh vào mộng cảnh đều sẽ như đá rơi xuống biển, không tổn hại được mộng cảnh. Không nghĩ đến, một sát chiêu phàm đạo Toái Mộng của Phượng Kim Hoàng lại có tác dụng đối với mộng cảnh. “Hoàng nhi, con đã luyện hơn nửa ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Long Công nhỏ nhẹ nói với Phượng Kim Hoàng, chỗ nào nhìn ra được một người tung hoành sa trường, hiển thị thần uy kinh khủng khi bắt sống U Hồn Ma Tôn. “Vâng, sư phụ.” Phượng Kim Hoàng biết Tử Vi Tiên Tử có chuyện quan trọng cần trao đổi với Long Công, vội vàng lui tránh. Sau khi Phượng Kim Hoàng đi rồi, chỉ còn lại Long Công và Tử Vi Tiên Tử. Long Công liền hỏi: “Ngươi tìm đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?” “Không có việc gì khác, chỉ là trong lòng ta luôn có sự bất an, nhưng lại không tìm được căn do.” Tử Vi Tiên Tử nói thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận