Cổ chân nhân

Chương 1774: Bản thân tu hành chính là một sự hưởng thụ

Nhưng nhắc đến Sở Môn Dược Hoàng lại cau mày.
“Sở Môn này cần chỉnh đốn và cải cách.”
“Bắc Nguyên chúng ta tuyệt không cho phép môn phái được xuất hiện.”
“Nếu Sở Độ muốn Sở Môn được trường tồn lâu dài, nhất định phải thay Sở Môn thành Sở gia.
Bằng không, Chính đạo ta tuyệt đối không cho phép.”
Thái độ Dược Hoàng vô cùng kiên quyết.
Bách Túc Thiên Quân mỉm cười nói:
“Điều này tiên hữu cứ yên tâm. Sở Độ đã sớm có giác ngộ, đã báo cáo với ta một tiếng.
Về điểm này, hắn ta có thể nhượng bộ.”
“Như vậy cũng tốt.”
Dược Hoàng gật đầu.
Hai bên lại trao đổi một lần.
Thế cuộc đã trôi qua gần một nửa.
Khi thời gian đến, hai vị cổ tiên một trước một sau bay xuống Bạch thiên. Sau đó hai người tuyên bố, trong cuộc quyết đấu vừa nãy, Dược Hoàng chiến thắng một tay.
Đại hội đấu võ huyết chiến lần này, thế lực liên hợp gia tộc hoàng kim đã chiến thắng.
Sắc mặt Sở Môn, Bách Túc gia tái xanh, chỉ có Sở Độ là còn bình tĩnh, đã sớm đoán ra.
Trái lại bên phía gia tộc hoàng kim đều là tiếng chúc mừng.
Đại hội đấu võ huyết chiến rung động giới cổ tiên Bắc Nguyên, thậm chí còn tác động đến bốn vực khác đến tận đây đã kết thúc.
Nam Cương, mộng cảnh siêu cấp.
Dưới đáy biển sâu u.
Tối đến mức đưa bàn tay lên cũng không nhìn thấy năm ngón.
Phương Nguyên đắm chìm bên trong, thương thế trên người cực nặng. Áp lực dưới đáy biển trùng trùng điệp điệp. Quan trọng hơn chính là, nước biển xung quanh hắn có rất nhiều giao long thon dài.
Đây đều là giao long sinh hoạt trong biển.
Mỗi một con giao long đều có sức chiến đấu của hoang thú.
Giao long biển tầng tầng lớp lớp, số lượng hàng ngàn hàng vạn. Lúc này, nhân vật của Phương Nguyên đã trở thành cổ tiên lục chuyển, nhưng đối mặt với đàn giao long biển nhiều như thế, hắn vẫn không cách nào địch lại.
“Mệt hơn chính là, muốn thông qua màn mộng cảnh thứ chín, nhất định phải giết chết tất cả những con giao long biển này.”
Phương Nguyên cười khổ trong lòng. Nếu ở hiện thực, hắn bị bao vây như thế này, khả năng đột kích cầu sinh vô cùng xa vời.
Bên trong mộng cảnh tất có quy tắc của nó.
Nếu Phương Nguyên muốn phá vây cầu sinh, chính là thăm dò mộng cảnh thất bại. Căn bản không cho Phương Nguyên con đường sống.
“Muốn giết đám giao long biển này, chỉ dựa vào nội tình và thủ đoạn mộng cảnh là chuyện không thể nào.”
Cho nên, nếu Phương Nguyên muốn đả thông mộng cảnh, hắn chỉ có một lựa chọn, đó chính là sát chiêu tiên đạo Giải Mộng.
“Nhưng, số lượng giao long biển nhiều như vậy, sát chiêu Giải Mộng có thôi phát mười lần cũng không giải quyết được phiền phức lớn như thế.”
“Xem ra, chỉ sợ đây là cảnh tượng tu hành cuối cùng của chủ nhân mộng cảnh này.”
Phương Nguyên ngộ ra trong lòng. Phân loại mộng cảnh, phần lớn đều là mộng cảnh tả thực, diễn tả lại cảnh tượng kiếp sống nhân sinh của người nào đó.
Một số ít bên trong là những mộng cảnh quái lạ.
Phương Nguyên thăm dò mộng cảnh này, hiển nhiên là mộng cảnh tả thực, khả năng vốn có trong sự thật. Tuy hơi khoa trương một chút, nhưng cũng đã từng phát sinh qua.
“Vị cổ tiên này đã từng là cổ sư của Chiến Tiên Tông.”
“Thiên tư không tệ, nhưng sau khi thăng lên lục chuyển, so với cổ tiên xung quanh thì thua chị kém em quá.”
“Trong mười đại cổ phái Trung Châu, tất cả phải dựa theo điểm cống hiến mà thu được tài nguyên tu hành.
Tư chất thiên phú của vị cổ tiên này chỉ tạm được, chiến lực không mạnh, thủ đoạn cũng không cao minh, rất khó có được cống hiến nào cho môn phái, lại càng không thu hoạch được tài nguyên tu hành.
Cho nên, người này mới đến Đông Hải để thăm dò.”
“Kết quả, đầu tiên thông qua bức tường ngăn giới năm vực, hao tổn nội tình tiên khiếu.
Về sau, người này lại tin vào lời đồn tiên cổ phòng Long Cung, vì thế đã đến đây thăm dò. Kết quả bị đàn giao long biển vây quét, mất mạng tại đây.”
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên rốt cuộc quyết định lựa chọn từ bỏ.
Hắn chủ động rời khỏi mộng cảnh. Nói chung, nếu hắn xâm nhập, đột phá được màn mộng cảnh này, thu hoạch sẽ cao hơn những lần trước. Nhưng hắn vẫn quyết đoán biết khó mà lui.
Hắn giữ lại sát chiêu Giải Mộng trong tay, cũng không lãng phí ở chỗ này.
Một lát sau, Phương Nguyên quay lại hiện thực. Hắn lợi dụng cổ Can Đảm để chữa thương, đồng thời kiểm tra tình huống bản thân. Chuẩn tông sư Thủy đạo.
Cảnh giới này vẫn không có thay đổi. Đến cấp tông sư chân chính vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Nhưng, nó đã đủ để hắn chiếm đoạt rất nhiều phúc địa tiên khiếu ở Thị Tỉnh.
Bởi vì đa phần ở đó đều là phúc địa Thủy đạo lục chuyển.
“Dựa theo tình huống bây giờ, tốt nhất là tăng tất cả lưu phái đến cấp Đại sư.”
“Như vậy, ta có thể chiếm đoạt bất kỳ phúc địa lục chuyển nào.”
“Mặc dù phúc địa lục chuyển không trợ giúp gia tăng tu vi của ta lên quá nhiều, nhưng số lượng chiếm đoạt tăng lên, hiệu quả sẽ tương đối khả quan.”
Phương Nguyên suy nghĩ. Sau đó, hắn chủ yếu đầu nhập vào mộng cảnh của bản thân, luyện một số phàm cổ Mộng đạo.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ tranh thủ thời gian để suy tính.
Mấy ngày qua, hắn có một linh cảm, dự định kết hợp sát chiêu Vạn Ngã với Kiếm Giao Biến.
Tiến triển suy tính tương đối thuận lợi.
Cảnh giới Lực đạo của Phương Nguyên đã đầy đủ, Biến Hóa đạo cũng là Tông sư. Duy nhất không hoàn mỹ chính là thủ đoạn suy tính Trí đạo còn hơi kém một chút.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng toàn cục. Trong khoảng thời gian này, Bạch Thỏ cô nương thường xuyên đến báo cáo tình huống buôn bán tiên duyên và một số tin tức mà nàng thu thập được.
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt nhắm lại, nói với Bạch Thỏ cô nương:
“Ngươi nói đi, ta nghe đây.”
Phương Nguyên vừa suy tính đồ vật của mình vừa lắng nghe Bạch Thỏ cô nương.
Hắn xem như nhất tâm nhị dụng.
Hắn là Tông sư Trí đạo, điều này cũng không làm khó được hắn. Bạch Thỏ cô nương vừa báo cáo vừa nhìn gương mặt Phương Nguyên, trong ánh mắt toàn là thâm tình.
Nhưng điều khiến cho nàng thất vọng chính là, mãi cho đến khi nàng kết thúc báo cáo, Phương Nguyên cũng không mở mắt nhìn nàng một chút.
“Được rồi, ngươi có thể lui xuống.”
Phương Nguyên nói. Trong lòng Bạch Thỏ cô nương tràn ngập thất vọng, mang theo lưu luyến chậm rãi rời khỏi chỗ này. Bên ngoài cửa điện, Vũ An đã sớm chờ sẵn.
“Cô nương, mời sang bên này.”
Thái độ của Vũ An đối với Bạch Thỏ cô nương cung kính hơn nhiều so với trước kia.
Bạch Thỏ cô nương chỉ cần được Phương Nguyên tiếp kiến, chứng minh ân sủng của Phương Nguyên đối với nàng vẫn chưa dứt, khiến cho Vũ An cực kỳ trọng thị Bạch Thỏ cô nương. Bởi vì Bạch Thỏ cô nương có liên quan đến đại kế buôn bán tiên duyên.
Bạch Thỏ cô nương hơi lo lắng hỏi Vũ An:
“Vũ An, Vũ Di Hải đại nhân vẫn luôn tu hành như vậy sao?”
Vũ An ngây ra một lúc:
“Lời này là có ý gì?”
Bạch Thỏ cô nương thở dài:
“Vũ Di Hải đại nhân tu hành quá khắc khổ, gần như từng giây từng phút đều không muốn lãng phí, ngay cả nghe ta báo cáo, ngài ấy cũng không dừng việc tu hành. Ngài ấy vẫn luôn như thế sao?”
Vũ An mở to mắt nói:
"Cô nương, tại hạ nói thật.
Mặc dù ta chưa từng tận mắt nhìn Vũ Di Hải đại nhân tu hành như thế nào, nhưng ếch ngồi đáy giếng vẫn có thể nhìn thấy lốm đốm. Vũ Di Hải chỉ sợ là người tu hành khắc khổ nhất mà ta thấy.
Cái khác không đề cập đến, nội ngài ấy nhốt mình trong đại điện, chân không bước ra ngoài thời gian lâu như vậy, ta vạn vạn lần không làm được.”
Vẻ lo lắng trên gương mặt Bạch Thỏ cô nương càng nhiều hơn:
“Cũng chính vì vậy, ta mới lo lắng cho Vũ Di Hải đại nhân.
Ngài ấy tu hành giống như liều mạng.
Tu hành phải nói đến căng chặt có độ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sợ Vũ Di Hải đại nhân không chống đỡ nổi, tâm cảnh hỏng mất. Vũ An, nếu ngươi có cơ hội, nhất định phải khuyên Vũ Di Hải đại nhân, hiểu không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận