Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 464: Thiên địa chi tặc (3)

Mọi người kinh ngạc nhìn lại. Không ngờ phát hiện đó là một mặt trống lớn kiểu dáng cổ xưa, đường vân phức tạp, tràn đầy sát phạt khí tức. Nhìn thấy mặt trống này, Quan Ngạo hơi biến sắc mặt: “Cái này, đây là Như Dương tổ sư?!”
Như Dương tổ sư? Vương Bạt chấn động, trong đầu vô ý thức hiện ra một vị thân ảnh áo trắng đồng tử, thần sắc đạm mạc. Không khỏi cúi đầu xuống, hướng phía bên trong mặt trống nhìn lại. Chỉ thấy mặt trống này một mặt hoàn hảo không chút tổn hại, mặt còn lại lại có một vết rách khoa trương khiến người nhìn thấy mà giật mình, xung quanh thân trống cũng đầy vết nứt, mà hai cây dùi trống treo lơ lửng thì có một cây bị gãy nát......
“Hư hao?”
Vẻ mặt Vương Bạt ngưng lại. Chỉ là nhìn thấy Như Dương Cổ trên thân đầy vết thương, liền có thể hình dung được nó đã trải qua một trận chiến kịch liệt. Trong lòng mọi người rung động, đứng giữa không trung, kính cẩn im lặng chờ đợi một lúc. Nhưng chân linh của Như Dương tổ sư trong trống vẫn chưa xuất hiện.
“Là bị thương tới bản nguyên hay là...... Nhưng vì sao nó lại rơi vào chỗ ta?” Vương Bạt không khỏi nghi hoặc. Hắn thử liên lạc với chân linh của tổ sư bên trong Như Dương Cổ, nhưng không có nửa điểm phản hồi.
Quan Ngạo lại lên tiếng: “Vương sư chất, nơi này có nhiều người như vậy, tổ sư lại đơn độc lựa chọn ngươi, hẳn là có nguyên do, sư chất không ngại cứ cất nó đi, đợi về tông rồi nói tiếp.”
Vương Bạt nghe vậy, cũng chỉ có thể gật đầu. Trong lúc nói chuyện, các khe nứt trên không trung, vật chất từ bên ngoài thế giới tràn ra tạo thành vô số tai kiếp, dưới tác động của gió lớn, nhanh chóng tiêu tán về bốn phương tám hướng, sau đó rơi xuống khắp nơi trên bầu trời. Trên mặt đất xanh biếc, tốc độ tàn phá mắt thường có thể nhìn thấy được. Thay vào đó là những tai nạn có thể nhìn thấy và cả những tai nạn vô hình. Hồng thủy, biển lửa... Mà ở những nơi xa xôi hơn trên bầu trời, vẫn còn rải rác từng đám khe nứt nhỏ. Nơi đó, cũng đang chảy ra chút ít hỗn độn vật chất......
Thấy cảnh này, lòng mấy người không khỏi nặng trĩu. Đại kiếp lần này của Tiểu Thương Giới, e rằng còn lâu mới kết thúc. Chỉ là đối mặt với những khe nứt này, nhất thời bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt để đối phó. Mọi người dừng lại một lát, sau đó nhanh chóng bay về phía Băng Đạo Nhân và Kỷ Lan đang canh giữ ở truyền tống trận.
“Tôn chủ.”
Kỷ Lan nhìn thấy Vương Bạt, liền vội vàng khom người hành lễ.
“Không cần khách sáo như vậy, lần này... ngươi đã làm rất tốt.”
Đối với những gì Kỷ Lan thể hiện trong trận chiến và biến cố lần này, Vương Bạt hết sức hài lòng, không tiếc lời khen ngợi. Kỷ Lan liên tục nói không dám.
Ngay lúc này, mọi người đồng thời cảm thấy có điều bất thường, hướng phía hướng Đông Nam nhìn lại. Chỉ thấy một bóng người mang theo ma khí mãnh liệt đang bay về phía bọn họ.
“Tu sĩ Ma Đạo?” Quan Ngạo cùng Khúc Trung Cầu sắc mặt hơi trầm xuống, lộ vẻ tàn khốc: “Ma tặc, vừa vặn giết luôn!”
Chỉ có khuôn mặt Vương Bạt hơi biến sắc, trên mặt lập tức lộ ra một chút kinh hỉ hiếm thấy: “Là Thân sư đệ!”
Người đến dường như cũng nhìn thấy Vương Bạt, tốc độ lập tức tăng nhanh hơn rất nhiều. Quan Ngạo và những người khác không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Vương Bạt.
Vương Bạt vừa vui vẻ nói: “Vị này là sư đệ mà ta thân thiết lúc tu hành trước kia, sau này có cơ duyên, ngộ nhập Nguyên Thủy Ma Tông...... Nhưng con người hắn rất lương thiện và chính trực.”
Nói rồi, không nhịn được liền bay về phía bóng người kia nghênh đón. Chỉ còn lại Quan Ngạo và Khúc Trung Cầu hai mặt nhìn nhau. Khúc Trung Cầu chần chừ một lát, nhíu mày nói: “Tu sĩ Ma Tông, còn có thể là người tốt sao?”
Nghe vậy, mọi người liếc nhìn nhau, đều tỏ vẻ nghi ngờ. Bọn họ không phải là những đệ tử trẻ tuổi chưa từng trải sự đời, nếu như nói sư đệ của Vương sư chất này chỉ có tu vi luyện khí hoặc Trúc Cơ, thì còn có thể tin. Nhưng khí tức trên người đối phương, dù là đám người đứng rất xa cũng có thể cảm nhận được tu vi gần như Viên Mãn Nguyên Anh. Lại là sư đệ của Vương sư chất, thời gian tu hành hiển nhiên rất ngắn, nếu nói không phải nhờ huyết tế nhiều người phàm thì căn bản không thể đạt tới tu vi trước mắt.
Ngược lại Linh Uy Tử và Hồ Tái Hi liếc nhau, nhớ lại việc người này trước đó cũng đã ra tay đối phó hơn vạn tu sĩ thần quốc, do dự một chút rồi vẫn nhắc lại.
Khúc Trung Cầu khẽ lắc đầu: “Trước đó hành động chắc là giả tạo, không thật đâu... Thôi, đợi có cơ hội sẽ khuyên nhủ Tổng Ti Chủ nhiều hơn, chớ để bị kẻ khác lợi dụng.”
Mọi người thấy vị ma tu họ Thân kia đến, lập tức biết điều im lặng không nói gì.
Vương Bạt không để ý những điều này, đang nắm chặt hai tay của Thân Phục, quan sát từ trên xuống dưới. Người thân thiết từng người rời đi, nhìn thấy Thân Phục bình yên vô sự, hắn thực sự vui mừng khôn xiết, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ vỗ vỗ tay Thân Phục, miệng liên tục nói: “Tốt! Tốt!”
Thân Phục nhìn thấy Vương Bạt, vẻ ảm đạm trên mặt cũng không kìm được mà nở một nụ cười: “Sư huynh.”
Vương Bạt vô cùng nhạy bén, lập tức nhận ra sự sa sút trong cảm xúc của Thân Phục, không khỏi khẽ hỏi: “Sao vậy? Có tâm sự à?”
Thân Phục nghe vậy ngẩn người, vô thức cúi đầu xuống, rồi ngẩng đầu lên gượng cười: “Không, không có gì... Khương Lão Ma hắn, hắn đi rồi.”
“Nhưng Lương Khâu Ngữ cũng đã chết... Đạo Bách Mệnh Độc Hồn Chú của sư huynh vừa đúng lúc kích phát chú pháp mà hắn trúng trước đây, hai bên cùng phát, cuối cùng khiến hắn thọ tận mà chết.”
Vương Bạt khẽ giật mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Thân Phục, không nói gì thêm. Thân Phục hiểu rõ, không lâu trước đây, hắn cũng trải qua chuyện tương tự. Hắn hiểu rõ. Vì vậy, hắn biết, bây giờ không cần nói gì cả là đủ rồi. Hắn lập tức chuyển chủ đề, cười nói: “Nếu Lương Khâu Ngữ đã chết, mà các Hóa Thần trong Nguyên Thủy Ma Tông cũng hơn phân nửa chết dưới lôi kiếp, bây giờ ngươi không còn bị Ma Tông ràng buộc nữa, chi bằng cùng ta về Vạn Tượng Tông đi.”
Thân Phục nghe vậy, không khỏi có chút dao động. Chỉ là khi ánh mắt hắn khẽ dời đi, lại thấy ở sau lưng Vương Bạt, hai vị tu sĩ đang nhìn hắn với ánh mắt dò xét. Lòng hắn khẽ chùng xuống. Hắn sớm đã không còn là tiểu tu sĩ trẻ tuổi cái gì cũng không biết, sau nhiều năm ở Ma Tông, nhìn sắc mặt mà nói chuyện đã trở thành bản năng, trong nháy mắt đã nhìn ra được ý địch ẩn chứa trong mắt hai tu sĩ kia. Trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Từng tia ý định vừa nhen nhóm, bỗng nhiên lắng xuống. Trên mặt hắn cũng lộ ra một nụ cười: “Lương Khâu Ngữ chết, nhưng ở chỗ hắn còn một số bảo vật mà ta có thể dùng đến, ta chuẩn bị đi vét một chút, sư huynh không cần lo lắng cho ta.”
Vương Bạt có chút bất ngờ, chợt nhíu mày khuyên nhủ: “Lương Khâu Ngữ người này ta tuy chưa tiếp xúc nhiều, nhưng Tông Chủ... trước đây đã từng đánh giá hắn là người có tính nhẫn nại cao, nhiều thủ đoạn dự phòng, đồ đạc của Lương Khâu Ngữ, tốt nhất ngươi đừng nên chạm vào, kẻo hắn còn có chiêu bài sống lại... Sư đệ, ngươi cùng ta về tông không tốt sao?”
Thân Phục cười cười, từ chối lời mời của Vương Bạt: “Khương Lão Ma đã đi, ta cũng muốn đi một mình, tu hành nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ được thực sự tự do ngắm nhìn thiên hạ... Đợi ta mệt mỏi, liền lại đến tìm sư huynh, đến lúc đó sư huynh sẽ không ghét bỏ ta chứ?”
“Tiểu tử ngươi xem ra là ngứa da.” Vương Bạt tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cười mắng một tiếng, lập tức lấy ra một vài bảo vật tu hành từ pháp khí trữ vật của mình, đưa cho Thân Phục.
Thân Phục cũng không từ chối, nghĩ ngợi một chút, hắn lấy ra một miếng ngọc giản, bên trong khắc rất nhiều yếu quyết công pháp mà hắn đã lấy được từ trí nhớ của Lương Khâu Ngữ. Chỉ là không hiểu vì sao, tu luyện «Thập Phương Chân Ma Kinh» của hắn lại không thể sao chép ra được. Nhưng dù vậy, những nội dung trong này cũng có thể coi là vô cùng kinh người. Thân Phục đưa ngọc giản cho Vương Bạt, phát hiện hai người sau lưng Vương Bạt dường như có vẻ không kiên nhẫn, nên không nói thêm gì, khẽ nói: “Nếu sư huynh có chuyện gì, cứ tùy thời tìm ta.”
Vương Bạt nghe thấy ý định cáo từ trong giọng nói của đối phương, hiếm khi nảy sinh một tia thương cảm, nhận lấy ngọc giản mà Thân Phục đưa, gật đầu: “Tự ngươi phải bảo trọng, gặp chuyện gì thì cứ đến Vạn Tượng Tông tìm ta... Đây có một pháp khí truyền tin, ngươi cầm lấy, tùy thời liên lạc.”
Hắn đưa cho Thân Phục một "linh nhĩ", pháp khí mà các tu sĩ Hương Hỏa Đạo thường dùng. Vật này kém xa linh tê thạch trong việc liên lạc tức thời, nhưng nó nhanh hơn so với các loại phù truyền âm thông thường. Thân Phục nhận lấy linh nhĩ, trịnh trọng thi lễ với Vương Bạt, sau đó liền nhẹ nhàng lướt đi. Nhìn theo bóng lưng Thân Phục rời đi, Vương Bạt đứng lặng một lúc, thở dài một tiếng. Những thay đổi xảy ra trong ngày ngắn ngủi này, tựa như biển cả biến thành nương dâu. Phảng phất như đã trải qua một khoảng thời gian rất dài vậy.
“Về tông thôi.” Hắn khẽ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận