Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 675: Trở về (3)

Trọng Hoa nhìn Phiên Minh, phát hiện năm tòa đạo điền đã vào bụng nó, hình thể Phiên Minh đã lớn hơn một vòng, khí tức cũng đã lên đến cực điểm, nhưng có thể thấy rõ vẫn kém một chút. Trong mắt Trọng Hoa cũng hiếm thấy lộ ra vẻ kinh ngạc. Một tòa đạo điền lớn đủ để Tiểu Thương Giới trên dưới bớt ăn bớt mặc cả hai trăm năm, bây giờ mười tòa đạo điền vào bụng, vẫn không đủ để nó đột phá, Phiên Minh này khẩu vị quả thực là có chút quá mức. Nhưng nhìn hình thể Phiên Minh, cũng nhanh chóng hiểu ra. So với lúc mới nhìn thấy ở ngoài Tiểu Thương Giới, hình thể Phiên Minh bây giờ, e là lớn gấp trăm lần còn chưa hết. Trước đây ngoài Tiểu Thương Giới, đám Thực Giới Giả cùng Hỗn Độn Nguyên Chất kia cũng đủ để nó thoải mái ăn, nhưng khi hình thể tăng trưởng quá nhanh, Hỗn Độn Nguyên Chất cần thiết cũng theo đó tăng lên cực tốc. Khẽ lắc đầu, Trọng Hoa lại gọi Vân Thất, phân phát thêm một tòa đạo điền. Nhưng Phiên Minh nuốt vào vẫn còn thiếu một chút, bất đắc dĩ lại cho ăn thêm một tòa nữa. Hai tòa đạo điền liên tiếp vào bụng, khí tức quanh Phiên Minh rốt cục kịch liệt cuộn trào! “Ăn mười hai tòa đạo điền a!” Vân Thất ở bên cạnh nhìn thấy thương xót vô cùng. Xích Thiên Cung các tiền bối vất vả dành dụm vốn liếng, kết quả hai ba lần đã bị con chim lớn này nuốt mất gần một phần tư. Đây đúng là quá mức bại gia! Nếu không đánh không lại, không dám ra tay, hắn thật muốn từ trong miệng chim móc hết Hỗn Độn Nguyên Chất ra. So với Vân Thất nghiến răng nghiến lợi, Trọng Hoa lại có chút hưng phấn: “Cuối cùng cũng tiến giai......” Đôi cánh lớn vỗ mạnh, hất văng phế tích ra xa hơn. Lúc này hình thể Phiên Minh lại lớn thêm một đoạn, nếu như ban đầu chỉ lớn hơn Tiểu Thương Giới không bao nhiêu, thì sau hai lần tăng vọt hình thể, lưng của nó đã có thể cõng được ba, bốn Tiểu Thương Giới. Lông vũ càng thêm trầm ngưng, sắc bén, màu sắc ngả về đen kim, tràn đầy cảm giác nặng nề. Màu đỏ lục trên đôi cánh cũng rõ ràng hơn, quanh thân tràn ngập khí tức hung lệ ngưng thực, khiến người ta không dám tùy tiện tới gần. Hai cánh chấn động, sinh ra động tĩnh đủ để khiến tu sĩ Luyện Hư bình thường khó mà đứng vững. Ngay cả Vân Thất, lúc này cũng phải chống đạo vực trước người, trong mắt hiện lên một vòng rung động nồng đậm: “Thần Thú thất giai trung kỳ, lợi hại như vậy sao? Sao cho ta cảm giác, so với Cung chủ còn có cảm giác uy hiếp?” Trọng Hoa nghe vậy hơi nghi ngờ hỏi: “Xích Thiên Cung các ngươi không bồi dưỡng Thần Thú sao? Là vì không thích?” Vân Thất há hốc mồm, muốn nói lại thôi. Cuối cùng hắn mới bất đắc dĩ nói: “À... Không thích thì không hẳn, theo ta biết, các thế lực khắp nơi đều ít khi bồi dưỡng Thần Thú. Chủ yếu là vì bồi dưỡng Thần Thú quá hao Hỗn Độn Nguyên Chất, nếu không cho ăn Hỗn Độn Nguyên Chất, trưởng thành chậm chạp đã đành, lại rất khó đột phá phẩm giai ban đầu. Còn nếu dùng Hỗn Độn Nguyên Chất để đột phá, hao phí sẽ vô cùng kinh khủng...” “Tính ra, còn kém rất xa so với việc bồi dưỡng tu sĩ có lợi, dù sao các tu sĩ chỉ cần đột phá Nguyên Anh, dù không tu hành nhiều thì đạo vực cũng sẽ nhanh chóng trưởng thành.” “Đương nhiên, cũng không phải là không có, một số giới tộc chỉ chuyên về ngự thú, họ sẽ chăn nuôi nhiều hơn chút. Còn có Tam Giới, bọn họ giàu có hơn chúng ta nhiều, cho nên có thể xuất ra tài nguyên thừa để bồi dưỡng.” “Nhưng ít ra theo ta biết, người chịu bỏ vốn liếng bồi dưỡng như chủ nhân, e là đếm được trên đầu ngón tay... Không, phải nói là gần như không có!” Vân Thất không nặng không nhẹ tâng bốc một phen. Nhưng lời này cũng xuất phát từ tận đáy lòng, bởi vì theo hắn đoán, cho dù là tu sĩ Tam Giới, cũng không nỡ lãng phí như vậy. Trọng Hoa lại chẳng quan tâm đến những chuyện này, nhìn Phiên Minh giương hai cánh, toàn thân kình khí tràn đầy, có một loại cảm giác kích động, trong lòng trầm ngâm, hỏi Vân Thất: “Còn bao lâu nữa thì thu hoạch xong?” Vân Thất vội vàng đáp: “Nhanh thôi, nhiều nhất hai năm nữa...” Trọng Hoa nghe vậy gật đầu, Phiên Minh ở đây đột phá đã tốn mất mấy năm, cộng thêm thời gian lúc đến, rời khỏi Tiểu Thương Giới cũng ngót nghét hơn mười năm, liền giục thêm vài câu. Hai năm sau, Phiên Minh nuốt vào tất cả tu sĩ Xích Thiên Cung, trong bụng lại giữ lại khoảng ba tòa đạo điền, cõng Trọng Hoa và Vân Thất, cuối cùng rời khỏi mảnh di chỉ Xích Thiên Cung không còn gì này. Nhờ vào Phiên Minh tiến giai, tốc độ được tăng lên. So với lúc đến, thời gian Phiên Minh trở về, lại giảm hơn một nửa. Nhờ Vân Thất dẫn đường, bọn họ tiện thể mang cả bảo khố giấu trong hư không của Xích Thiên Cung đi hết. Thời gian vội vàng, Trọng Hoa cũng lười kiểm kê, trực tiếp để Phiên Minh nuốt tất cả, rồi bay về phía hư không mênh mông, đó là đường về Tiểu Thương Giới... Không biết qua bao lâu. Hư không tĩnh lặng, những phế tích lơ lửng im ắng... Trong một phế tích, bỗng bừng lên một đạo quang hoa. Ánh sáng lưu chuyển, mấy thân ảnh nối nhau từ đó bước ra. Những người này thân hình thấp bé, có hai nhúm râu đen bóng, chính là Vân Tại Thiên. “Cuối cùng cũng về tới!” Trừ người cầm đầu Vân Tại Thiên, những người còn lại trên mặt đều mang theo một tia vẻ tươi cười chưa thỏa mãn. “Ha ha, phủ chủ Long Tu Phủ lúc đầu còn không chịu đưa truyền tống trận cho chúng ta, kết quả thấy Cung chủ, Cung chủ chỉ hơi ra tay một chút, lập tức liền mất hết tính khí!” “Cũng coi như hắn thức thời, nếu không thì đừng nói Cung chủ, chỉ cần bọn ta cùng nhau ra tay, cũng có thể san bằng Long Tu Phủ của hắn.” “Bất quá lần này tu vi Cung chủ tăng tiến nhiều, về rồi cũng nên trị cái Bách Quỷ Sơn kia, luôn không coi Xích Thiên Cung ta ra gì, quá kiêu ngạo. Nghe ý đám người Ấm Ngọc Giới, ngược lại muốn chúng ta xuất thủ, trừ khử Bách Quỷ Sơn...” “Ta cũng sớm đã không ưa năm tên Quỷ Vương kia rồi, ngày nào cũng bắt đầu ngâm nga uống rượu, khiến người buồn nôn! Quay đầu lại ta sẽ ném đầu chúng vào trong rượu!” “Nhưng nói đi thì nói lại, người Ấm Ngọc Giới cũng hào phóng thật...” Mấy người cười nói huyên thuyên. Vân Tại Thiên ánh mắt đảo xung quanh, nghe những người kia nói chuyện, giọng trầm thấp quát lớn: “Hành tẩu bên ngoài, đừng nói lung tung, coi chừng bị người nghe thấy!” Mấy người nghe vậy, lập tức nghiêm mặt, không dám nói thêm nữa. Vân Tại Thiên thấy vậy, lúc này mới thỏa mãn gật đầu. Mặc dù khoảng cách Xích Thiên Cung đã không xa, nhưng hắn vẫn quen giữ cảnh giác. Dẫn đầu bay lên, hướng Xích Thiên Cung bay đi. Mấy người cũng vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận