Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 283: Điền Phục

Chương 283: Điền Phục
Vương Bạt trở lại lầu một nơi luyện chế linh thực, vừa mới bước vào, liền phát hiện ánh mắt của tu sĩ xung quanh nhìn hắn, lại có thêm vài phần vẻ khâm phục. Xét cho cùng, ở trong linh thực bộ, thứ được coi trọng nhất đương nhiên chính là năng lực luyện chế linh thực. Mà Vương Bạt tuy chỉ là tu vi Trúc Cơ, nhưng bất kể là trước đây khi phân cắt Ngoan Vĩ Tước thể hiện thủ pháp tinh diệu, hay là lần này lúc luyện chế linh thực triển lộ ra lực khống chế kinh người, đều đã vượt xa phần lớn tu sĩ trong linh thực bộ. Chênh lệch nhỏ thì sẽ khiến người ta ghen ghét, khi chênh lệch đủ lớn thì chỉ còn sự ngưỡng mộ. Khổng Chấp Sự thấy Vương Bạt, vội vàng dẫn theo một tu sĩ trẻ tuổi đi tới.
“Vương Chấp Sự.”
Khổng Chấp Sự chỉ vào tu sĩ mà ông mang tới, hiền lành cười nói: “Vị này là trợ thủ tòng sự được an bài cho ngươi, tên là Điền Phục.”
“Ngươi xem thử, nếu không vừa ý, ta sẽ đổi người khác cho ngươi.”
Vương Bạt đánh giá đối phương, thấy là một tu sĩ trẻ tuổi có tướng mạo bình thường, nhưng trông rất sạch sẽ, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ sùng bái và kích động.
"Cảm giác này ngược lại là mới mẻ."
Nhận ra được cảm xúc của đối phương, Vương Bạt cũng không khỏi cảm thấy thú vị. Tu vi của đối phương là Trúc Cơ tiền kỳ, nhưng lại cho Vương Bạt cảm giác, hình như tuổi còn khá trẻ, sau khi trầm ngâm một chút, Vương Bạt liền trực tiếp gật đầu nói: “Không cần, cứ vị này đi.”
Nghe Vương Bạt nói, người trẻ tuổi này lập tức mắt lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng tiến lên, cung kính thi lễ với Vương Bạt: “Tòng sự Điền Phục, bái kiến Vương Chấp Sự!”
Trong các bộ, mọi người cơ bản không luận thứ bậc, mà là luận chức vị. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, khác với bên ngoài, bên trong Vạn Tượng Tông không lấy tu vi cao thấp để phân thứ bậc, nên thường xuyên sẽ xuất hiện tình huống vãn bối tu vi vượt xa tiền bối. Để đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến uy nghiêm của các bộ trưởng và điện chủ, sơn chủ, cho nên chỉ cần ở những nơi này, bình thường đều dựa theo chức vị cao thấp để xưng hô. Đương nhiên, nếu vốn dĩ đã là quan hệ tiền bối hậu bối, thì xưng hô trực tiếp cũng không ảnh hưởng gì.
Vương Bạt trên mặt tươi cười, nhẹ nhàng vận chuyển pháp lực, ngăn đối phương lại. “Không cần đa lễ.”
Cảnh này khiến không ít tòng sự xung quanh đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
“Điền Phục này đúng là mắt tinh!”
“Ra tay quá nhanh, ta còn chưa kịp nói với Khổng Chấp Sự mà......”
“Thật ngưỡng mộ a!”
Có một chấp sự tiền đồ vô lượng dẫn dắt, tu vi còn tương đồng, rất dễ dàng có thể tích lũy tình giao hảo, đây đúng là một mối quan hệ khó có được. Việc Vạn Tượng Tông chiêu thu đệ tử không hoàn toàn là người có thiên phú tuyệt thế, qua nhiều năm tích lũy như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có bí mật mang theo quan hệ, cùng với những tu sĩ tư chất không tệ khi nhập môn, nhưng một thời gian sau thì lực hậu cần không đủ. Những người này muốn thu hoạch tài nguyên thì vô cùng khó khăn, cho nên chỉ còn cách nghĩ biện pháp nương tựa tu sĩ khác. Được sắp xếp đến linh thực bộ nơi mà hạn ngạch có hạn như thế này, trừ những đệ tử kiểu núi linh tửu ra thì không ít người đều thuộc loại này.
Vương Bạt tất nhiên không rõ những điều này, nhưng nếu đi theo hắn, đương nhiên hắn cũng muốn hiểu rõ tình hình cụ thể của đối phương.
“Vương Chấp Sự, ta xuất thân từ ‘Bình Ba Mạch’......”
Điền Phục cung kính nói.
Vương Bạt khẽ gật đầu. Qua giới thiệu của đối phương, Vương Bạt biết được Điền Phục đã hơn bốn mươi tuổi, vì là hậu duệ tu sĩ của tông môn, cho nên từ nhỏ đã tu hành trong tông. Bất quá cha mẹ của y cảnh giới tu vi không cao, hiện giờ đều đang ở Luyện Khí Cảnh, không bao lâu nữa sẽ gặp phải đại nạn tuổi thọ. Nói tới đây, Điền Phục có chút ảm đạm, nhưng nhanh chóng phấn chấn trở lại. Vương Bạt nhìn Điền Phục, trong lòng có chút suy nghĩ.
Đến lúc trời sắp tối, Vương Bạt không vội đi, mà lại cùng Điền Phục nói chuyện phiếm một lúc.
“À phải rồi, ngươi ở trong tông lâu như vậy, có biết chỗ nào có thể giao dịch tài nguyên không?”
“Giao dịch?”
Điền Phục không chút nghĩ ngợi nói: “Nơi đó cũng nhiều, trong vạn phong, các đại phong đều có một vài hội giao dịch tổ chức định kỳ.”
“Ngoài các đại phong ra, bên Thái Âm Sơn cũng có một vài phường thị để mọi người tự do giao dịch, còn có Ngũ Hành tư của chúng ta, bởi vì mọi người trong tay đều sẽ có một số...... Đồ vật báo tổn hại, nên các bộ cũng sẽ định kỳ tổ chức, bình thường mỗi năm một lần.”
Vương Bạt nghe vậy khẽ gật đầu, đây cũng là quyền lợi của tu sĩ Ngũ Hành tư. Hắn hiếu kỳ nói: “Những giao dịch này là dùng công huân hay là......”
“Bên chuyện này, tự nhiên là linh thạch.”
Điền Phục cười nói: “Linh thạch dễ kiếm, công huân đều phải dựa vào tư lịch, chức vị mới có thể có được, nhưng không có mấy người chịu dùng công huân giao dịch, dù sao vật trong Vạn Tượng Bảo Khố phần lớn là những bảo vật mà linh thạch không mua được, mọi người bình thường đều tích lũy công huân, bình thường thì dùng linh thạch tiêu xài.”
Vương Bạt nghi hoặc hỏi: “Vậy công huân này trừ việc dựa vào lĩnh lương ra, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”
Điền Phục nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không phải vậy, ngoài lương bổng cố định thì nguồn phát công huân cũng có thể đến từ nhiệm vụ đường ở Tiểu Âm Sơn, nhận một số nhiệm vụ do tông môn ban bố, hoàn thành nhiệm vụ để kiếm, đương nhiên bình thường chỉ những nhiệm vụ do tông môn ban bố mới có công huân làm phần thưởng, còn các nhiệm vụ cá nhân thì không nhiều, về cơ bản, những nhiệm vụ đó vừa xuất hiện thì sẽ bị tranh nhau cướp hết rồi, trừ khi là nhiệm vụ đặc biệt khó.”
“Hút hàng như vậy......”
Vương Bạt khẽ nhíu mày.
“Vậy còn có cách nào khác không?”
Không ngờ Điền Phục lại gật đầu: “Có, ngoài các nhiệm vụ do tông môn ban bố ra, nếu như có thể nhận được tông môn bổ nhiệm, đi ra ngoài đảm nhiệm chức trấn thủ tại một số tiểu quốc, cũng có thể nhận được một lượng lớn công huân, nghe nói một năm không cần làm gì cũng có 2000 điểm công huân bỏ túi, có điều cơ hội rất nhỏ, Vạn Tượng Tông của chúng ta tổng cộng cũng chỉ phụ trách năm tiểu quốc, nên các vị trí trấn thủ này đều là chức quan béo bở, ngoài chức trấn thủ ra, ra ngoài quản lý chợ quỷ Linh Lung nghe nói công huân cũng không ít, thiếu thì bảy tám chục điểm một năm, nhiều cũng có trên 1000......”
Vương Bạt nghe vậy lại có chút kinh ngạc, bởi vì hắn lập tức nghĩ đến sư phụ Diêu Vô Địch. Diêu Vô Địch chính là trấn thủ Trần Quốc, vậy nói cách khác, một năm cũng có 2000 điểm công huân kếch xù. Bất quá dù công huân nhiều thì Vương Bạt cũng không nỡ nhòm ngó đến sư phụ mình, hắn không nhịn được hỏi: “Vậy, còn có đường dây khác không?”
Chức trấn thủ một nước như thế này căn bản không có hy vọng tới hắn, mà chức vị quá thấp, lương bổng cũng sẽ không quá nhiều, cho nên con đường này hầu như không liên quan đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận