Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 578: Thân dung thiên địa (2)

Chương 578: Thân dung thiên địa (2)
So với lần xuất bản đầu tiên, bản Tinh Thần Đồ thứ hai càng thêm toàn diện, rõ ràng và tinh tế. Nó bao quát gần như toàn bộ Giới Vực mà Tiểu Thương Giới có thể quan sát được. Dù không bàn đến hiệu quả ngộ đạo, thì cũng có thể miễn cưỡng dùng làm bản đồ. Chỉ tiếc là khoảng cách cụ thể giữa các Giới Vực này với Tiểu Thương Giới bị giới hạn, không có vật tham khảo nên hắn không thể xác định được con số chính xác, mà chỉ có thể ước lượng tương đối. Hiệu quả ngộ đạo của bản Tinh Thần Đồ thứ hai cũng tốt hơn đáng kể. Bản in đầu tiên chỉ cho phép nhìn thấy khoảng ba phần Tinh Hải, còn bản thứ hai thì gần năm phần. Với tấm bản đồ này, bản Tinh Thần Đồ in lần đầu không còn mấy giá trị đối với hắn. Thay vì giữ bên mình, chi bằng cứ cho Băng Đạo Nhân dùng tạm. Băng Đạo Nhân sớm một ngày Đạo Vực Nhất giai viên mãn thì hắn có thể sớm một ngày bắt đầu thử nghiệm dung hợp. Nếu có thể thành công thăng cấp Đạo Vực lên Nhị giai trước khi đại kiếp ập đến, có lẽ cũng có thêm sức ứng phó. Chỉ là hắn hiểu rõ độ khó trong chuyện này, giữa Nhất giai và Nhị giai tưởng như chỉ cách nhau một tầng nhưng thực tế lại khác xa như vực sâu. Đạo Vực viên mãn không phải chỉ nói suông, bằng không, năm xưa trước khi Phong Lâm Châu xảy ra thiên biến, có rất nhiều tu sĩ Hóa Thần mà Luyện Hư cũng chỉ có hai người Hàn Yểm Tử và Huệ Uẩn Tử mà thôi. Mấu chốt là hai người này nếu tính kỹ thì đều là nhân vật thời đại trước, từ bối phận Thiệu Dương Tử đến giờ thực sự không có ai đạt tới Luyện Hư cả. Nghĩ đến đây, Vương Bạt chợt giật mình: “Khoan đã!”
“Thiệu sư bá tổ bọn họ có thể trổ hết tài năng trong cùng thế hệ, năng lực và tài tình là điều không phải bàn cãi... Ngay cả bọn họ cũng không thể đột phá tới Đạo Vực Nhị giai, tức Luyện Hư, quả thực có chút bất thường.”
“Không chỉ có Vạn Tượng tông như vậy, Du Tiên Quan, Trường Sinh Tông, thậm chí Nguyên Thủy Ma Tông và các châu khác đều thế cả.”
“Có lẽ có người âm thầm đạt Luyện Hư mà không ai hay biết... Nhưng ít nhất trong thông tin mà ta biết thì thế hệ Thiệu sư bá tổ đúng là không có tu sĩ Luyện Hư.”
Nghĩ đến sự kỳ lạ này, Vương Bạt không khỏi nhíu mày. “Chẳng lẽ là vì tuổi tác chưa đủ hay do thiên địa hạn chế?”
Tuổi tác không đủ rõ ràng không phải là lý do. Những người tài năng xuất chúng không mấy khi bị tuổi tác trói buộc. Như sư huynh Triệu Phong, tuy lớn hơn hắn mấy chục tuổi nhưng nhờ vào thiên phú của mình, bây giờ chỉ còn chút nữa là có thể bước vào Hóa Thần. Mà bây giờ hắn ta cũng chỉ mới 700-800 tuổi, so với nhiều tu sĩ Nguyên Anh sắp hết tuổi thọ mới miễn cưỡng vượt qua Lôi Kiếp thì quả thực đã tiết kiệm gần một nửa thời gian tu luyện. Khả năng mà Vương Bạt có thể nghĩ đến chỉ là do nguyên nhân thứ hai.
“Nếu là do thiên địa hạn chế...”
Ánh mắt Vương Bạt không khỏi rơi vào Tâm Duyên Đại Sĩ trước mặt. So với lúc ban đầu mới nhìn thấy, thân thể Tâm Duyên Đại Sĩ lúc này đã trở nên có chút mơ hồ. Khoảng trống nhấp nhô trên ngực dường như cũng đang xích lại gần nhau, ẩn ẩn có dấu hiệu khép lại. Nhưng trong lòng Vương Bạt lại nhớ đến những lời mà Tâm Duyên Đại Sĩ từng nói với hắn ở bên ngoài: “Nhục thân...”
“Cơ hội thân dung thiên địa...”
Hắn có vẻ suy tư nhìn thân thể trước mặt. Ma niệm nhập niết khiến cho thân thể của Tâm Duyên cũng dần dần hoàn toàn hòa vào Giới Mô. Việc Tâm Duyên ma niệm cố ý nhắc nhở hắn đừng bỏ lỡ cơ hội này hẳn là có ẩn ý riêng. Trầm ngâm một lát, Vương Bạt đột nhiên bay xuống bên cạnh nhục thân của Tâm Duyên Đại Sĩ. Hắn chần chừ một chút rồi hơi hé miệng. Một đạo Nguyên Thần liền bay ra, lập tức hai đại Đạo Binh bay tới, hóa thành một tầng lụa mỏng màu đen trắng, tạo thành một tòa Long Tượng Đạo Vực, bọc lấy Nguyên Thần rồi bay thẳng vào mi tâm Tâm Duyên Đại Sĩ. Sau một khắc, Vương Bạt chỉ cảm thấy Nguyên Thần của mình như thể đang trải qua vô số lần kéo xé, giằng xé và xoay tròn không kiểm soát! Nếu là Hóa Thần bình thường, chỉ cần trải qua những gian nan này có lẽ Nguyên Thần đã bị tổn thương nghiêm trọng. May mà nội tình Nguyên Thần của Vương Bạt quá mức hùng hậu, lại có hai đại Đạo Binh Tứ giai hộ thể nên cuối cùng vẫn kiên trì được. Khi Nguyên Thần đã vững lại thì Vương Bạt mới có cơ hội dò xét xung quanh. Đây là một không gian tràn đầy những khí tức tối tăm mờ mịt. Hắn không xác định được không gian này lớn nhỏ thế nào mà chỉ giật mình phát hiện trong đó tràn ngập một lượng lớn Hỗn Độn Nguyên Chất.
“Tâm Duyên Đại Sĩ những năm qua rốt cuộc đã làm đến mức nào chứ?!”
“Khó trách cho dù đã dung hợp với Giới Mô, vẫn có thể giữ được nhục thân độc lập.”
Vương Bạt trong lòng không khỏi dâng lên một cảm thán như vậy. Hắn lập tức động niệm, Nguyên Thần cấp tốc bơi về phía chỗ sâu của không gian như con thuyền lướt ngược dòng nước. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, gần như ngay khi hắn vừa nghĩ tới, một tòa sen nở rộ đã hiện ra trước mặt. Phía trên tòa sen ẩn hiện hư ảnh Tâm Duyên Đại Sĩ đang mỉm cười. Vương Bạt khẽ gọi: “Đại Sĩ?”
Hư ảnh đó không có chút phản ứng nào, hiển nhiên chỉ là một sợi tàn ảnh. Vương Bạt do dự một chút rồi tiến lên ngồi xếp bằng trên tòa sen. Ngay lập tức, Long Tượng Đạo Vực như bị bài xích, tự động tách ra. Rồi Long Tượng Đạo Vực lại không tự chủ tách đôi, hóa thành hai đại Đạo Binh. Bỗng thấy từng đầu Ma La Cự Tượng Đạo Binh to lớn quấn quanh mình những con rồng đen, trên đỉnh đầu của chúng hiện lên một ngọn ma diễm tím sẫm ngập trời, mọc ra những chiếc răng nanh dữ tợn, voi lớn với thân hình màu đen cùng kim văn lại ngửa mặt lên trời giận dữ rống lên!
“Ta, Ma La Cự Tượng chi vương, đã trở lại!”
“Nhân tộc, ngươi không giết được ta, ta sẽ giết ngươi!”
Hai con mắt của nó đầy phẫn nộ như ngọn lửa thiêu đốt, vừa mới xuất hiện đã mất đi lý trí, thúc giục Đạo Binh hướng về Vương Bạt trên tòa sen mà va chạm đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận