Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 657: Vu trận (2)

"Chương 657: Vu Trận (2)
“Dị, bái kiến Vu Chủ, bái kiến Vu Mẫu.”
“Đâu cần lễ nghi phiền phức như vậy.”
Hai vị lão giả với khuôn mặt khô gầy, đầy những nếp nhăn chồng chất, khẽ ho và cười nói: “Ta sớm đã nói rồi, chúng ta nên xưng hô huynh đệ… đợi ta qua vài ngày nữa rời đi, cũng chỉ có thể trông cậy vào ngươi kế thừa vị trí Vu Chủ này mà thôi.”
Trong lòng Dị chợt trầm xuống, vội vàng nói: “Vu Chủ nói gì vậy...”
Một bà lão khác đang dần già đi ngồi thẳng dậy, run rẩy cười nói: “Dị à, con tuổi trẻ sức mạnh, tương lai của Vu Tộc giao cho con, chúng ta đều vô cùng yên tâm, lần này gọi con về, cũng là để dặn dò con một vài chuyện…”
Dị nghe vậy, trên mặt lại thoáng hiện chút do dự cùng xoắn xuýt, cảm nhận được khí huyết đã gần tàn của hai người, trong lòng hơi trầm xuống rồi cũng không thể không bất đắc dĩ nói thẳng: “Vu Chủ, Vu Mẫu… không phải là Dị không muốn nhận lấy, mà thật sự là năng lực không đủ, cũng không có ý định ở lại đây.”
Nghe Dị nói, nụ cười trên mặt hai người cũng không khỏi khựng lại một chút. Bà lão không khỏi nhíu mày, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn: “Dị à, con nên hiểu rõ, xem khắp 3000 bộ lạc Vu Tộc, mặc kệ là xét về sức mạnh hay uy vọng, ngoại trừ con ra thì không còn ai so bì được với con. Hơn nữa… những năm gần đây Vu Tộc tuy ngày càng cường thịnh, dần dần thoát khỏi đói khát, nỗi khổ giá lạnh, nhưng trong 3000 bộ lạc, các đầu lĩnh ai nấy đều có tư tâm. Ta và Diêu Tại còn ở đây, bọn họ không ai dám có ý khác, con mà ở đó, bọn họ cũng phần lớn không dám manh động gì, nhưng nếu ngay cả con cũng không ở đây...công sức bao năm nay của ta và Diêu kiến tạo nên sẽ đổ sông đổ biển.”
Trên khuôn mặt đầy những vết đồi mồi và nếp nhăn của ông lão, thêm một vòng thở dài: “Bọn họ, e rằng sẽ không ai để ý đến sống chết của những Vu dân bình thường kia đâu.”
“Ta và Diêu biết rằng con có lòng trắc ẩn, chẳng lẽ con có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao?”
Dị lại không cho là vậy: “Bọn họ… chưa chắc đã có lá gan đó, trong Vu dân không thiếu những nhân vật lợi hại.”
“Nếu thật coi Vu dân như chó gà trâu ngựa, thì chẳng sợ có một ngày, Vu dân muốn lấy mạng của bọn chúng sao?”
Lão giả nghe vậy khẽ lắc đầu, nhìn Dị, sắc mặt nặng nề nói ra: “Đương nhiên mắt Vu dân nhìn rất rõ, nhưng luôn có những người không rõ chân tướng, luôn có những người yếu thế, lại chỉ có những kẻ không am hiểu lòng người, đến cuối cùng, những người ở tầng lớp thấp nhất luôn phải chịu khổ gặp nạn. Ta và Huyền Mân bao năm qua chính là hết lòng vì điều này, một lòng muốn t·h·i·ê·n hạ đại đồng, mọi người đều có vị trí, an cư lạc nghiệp, mọi người đều bình đẳng, tuyệt đối không cho một số người ngồi trên đầu Vu dân làm mưa làm gió. Đáng tiếc ông trời không giúp ta, ta chung quy không thấy được ngày đó.”
“Nhiều năm trước, lúc con tặng ta dược kéo dài tuổi thọ, ta liền biết con và ta cùng một chí hướng, nhưng sao hôm nay con lại nhẫn tâm dập tắt tâm nguyện của chúng ta, như nước trôi biển Đông?”
Dị nghe vậy liền có chút trầm mặc. Nhìn người lão giả trước mặt, có lẽ Diêu hiện giờ đã quá già rồi, cũng bỏ ra quá nhiều tâm huyết, nói đến chỗ k·í·c·h đ·ộ·n·g, giờ phút này hai mắt đục ngầu, khóe mắt lại ẩn ẩn nổi lên một tia nước mắt, đó là một loại cảm xúc phức tạp cùng không nỡ vô cùng. Trong lòng Dị, giờ khắc này nhưng không khỏi nảy sinh một vòng vô lực. Lực lượng hiện giờ của hắn, đủ sức lấp biển lấn núi, đuổi mặt trăng bắt mặt trời. Nhưng đối diện riêng với lòng người, lại càng hiểu rõ thì càng thêm bất lực. Lòng người là vậy, nhân tính là vậy, cho dù có lực lượng mạnh hơn cũng khó lòng điều khiển được lòng người. Lúc Diêu còn ở đây, hắn còn ở đây, có lẽ sẽ như vậy.
Tiếc thay người cuối cùng cũng có mệnh tận, người trước sau như một có bao nhiêu. Ai có thể đảm bảo, ngàn năm sau, vạn năm sau, còn có người có thể kế thừa di chí của họ? Cho dù người thừa kế không thay đổi sơ tâm, lòng người vẫn đổi thay, nếu lợi ích cho phép, có thật sự có thể...? Huống chi, hắn còn rõ ràng biết, ngoài vùng t·h·i·ê·n địa này, còn có một vị Thái Nhất Đạo Chủ, đang quan s·á·t biến đổi của thế gian. Sự tồn tại của Vu Tộc, đối với vị này mà nói, lại có ý vị gì? Những năm này, hắn rong ruổi trên đại địa, săn g·iết hung thú đồng thời, cũng đã từng nhiều lần suy tư về tương lai của Vu Tộc. Bên trong, bên ngoài. Hình như có thu được, nhưng lại tựa hồ không thu được gì. Đây cũng chính là lý do căn bản mà hắn không muốn nhận vị trí Vu Chủ... tuổi thọ của Vu Tộc, thật sự là quá ngắn ngủi, hắn không có nhiều thời gian lãng phí vào vấn đề mà có lẽ sẽ không bao giờ giải quyết được. Hắn càng muốn tìm hiểu sâu về bản chất vấn đề này, cùng giải quyết được đáp án chung cực của vấn đề. Mà điều này, đều cần thêm nhiều thời gian và tinh lực. Trong im lặng, hắn bỗng nhiên mở miệng, gượng cười nói: “Vu Chủ, ta trong những năm đi săn g·iết hung thú, nghĩ ra một cái chiêu hợp kích vây g·iết hung thú, vừa hay có thể trình cho ngươi xem.”
Diêu khẽ giật mình, hiểu được tâm ý của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên một tia thất vọng và bi thương không nói thành lời. Chỉ là tâm ông nhân hậu, cho dù bị Dị cự tuyệt, nhưng cũng không muốn làm hỏng hảo ý của Dị, cười nhẹ gật đầu: “Vậy thì ta cần phải xem cho kỹ.”
Dị liền từ trong túi trúc bên hông lấy ra một tấm da thú. Tấm da thú kia được gấp lại ngay ngắn, trải rộng ra, đã chiếm gần nửa cả nhà gỗ. Trên da thú, viết đầy chữ nhỏ li ti. Vết tẩy xóa và chỉnh sửa, màu chữ viết cũng không hoàn toàn giống nhau, hiển nhiên là tốn rất nhiều tâm sức và thời gian. “Đây là một biện pháp ta nghĩ ra, cho dù chỉ có rất ít người cùng nhau, cũng có thể thi triển ra uy năng cực mạnh, Vu Chủ mời xem…”
Diêu chậm rãi đứng dậy, chống tay lên trước tấm da thú, nghiêm túc nhìn. Nhìn một chút, rồi bỗng nhiên khẽ giật mình. Ngẩng đầu nhìn về phía Dị, trong mắt lóe lên tia hào quang kỳ lạ. Dị cảm thấy không được tự nhiên: “Vu Chủ, ngươi sao vậy…”
Diêu cất tiếng cười, sau đó trong ánh mắt có chút khó hiểu của Dị, quay đầu nhìn về phía Huyền Mân già nua, vui mừng nói: “Nhanh! Mau đi lấy cái thứ kia ra!”
Huyền Mân có chút ngạc nhiên, lập tức nghĩ tới điều gì, đảo mắt nhìn tấm da thú trên đất, lập tức gật gật đầu, đưa tay chậm rãi một chiêu, một chiếc rương ở một góc nhà gỗ, liền bay ra một khối da thú được cắt may cực kỳ ngay ngắn. Huyết khí phun trào, khiến tấm da thú nhanh chóng được trải rộng ra. Rất nhanh, từng chữ trên tấm da thú hiện ra trước mắt Dị. Nhìn thấy hình dạng những chữ này, Dị tâm thần chấn động. “Đây là……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận