Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 670: Lưu một đường (1)

Chương 670: Lưu một con đường sống (1)
Hư không tĩnh mịch, nơi tầm mắt có thể thấy đều là một vùng phế tích. Những phế tích này im lìm lơ lửng xung quanh, nương theo Phiên Minh đến, tựa như trên mặt biển những mảnh ván bị sóng đánh dạt xa, trôi về phương xa. Trọng Hoa đứng trên đầu Phiên Minh, mắt vừa nhìn vào bản đồ hư ảnh, vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Vì bản thể không ở đây, không thể mượn sức mạnh của Khu Phong Trượng để tăng tốc, nên tốc độ bay lần này chậm hơn thấy rõ. Nhất là điểm vàng hiển thị trên bản đồ, còn cách xa dự đoán thực tế của hắn một chút, việc này làm chậm trễ không ít thời gian. Nhưng thấy điểm màu lục và điểm vàng trên bản đồ đã gần như trùng nhau, Trọng Hoa biết, rốt cuộc hắn sắp đến nơi. "Có thể cảm nhận được xung quanh có giới vực nào có thể là giới thai không?" Hắn nhìn phía trước, miệng lại hỏi. Anh Mẫu sau lưng khẽ lắc đầu: "Thưa đại lão gia, vẫn không có... Có lẽ là còn hơi xa." Trọng Hoa khẽ nhíu mày. Đây là chỗ phiền phức của Chân Võ, hay nói cách khác là Vu Nhân, đối với biến hóa của sóng pháp lực và linh khí xung quanh đều cảm thụ không rõ, càng không thể dùng những thủ đoạn đặc dị của tu sĩ. Thế nên, có lẽ bản thể có thể dùng Đế Thính Chi thuật hoặc thần thức để cảm nhận và tìm kiếm, nhưng hắn lại hoàn toàn không có khả năng này. Cho dù là Anh Mẫu, thân là Giới Linh, một khi rời khỏi giới vực bản thân, cũng không linh hoạt bằng tu sĩ. Tất nhiên, chủ yếu nhất là do Giới Loạn Chi Hải quá lớn, trên bản đồ nhìn chỉ là một điểm vàng, nhưng trên thực tế có lẽ cần bay mất nhiều năm mới tới nơi. Vì vậy, dù đi theo bản đồ chỉ dẫn, cũng căn bản không gặp ai. Cả hư không càng thêm trống trải, không chút sinh cơ. "Chắc là ngay gần đây." Trọng Hoa nhíu mày nói. Nhưng chính hắn cũng không quá chắc chắn. Dù sao điểm vàng đại diện cho thế lực chỉ là phỏng đoán của bản thể, tuy có khả năng rất cao, nhưng khi chưa có kiểm chứng thật sự thành công, thì cũng chỉ là suy đoán. "Cũng có thể thế lực này cố ý dùng chút thủ đoạn ẩn mình, giấu kín bản thân." Anh Mẫu phỏng đoán. Trọng Hoa nghe vậy khẽ gật đầu, hoàn toàn có khả năng này. Dù sao thực lực kém Bách Quỷ Sơn, vì tự vệ, ẩn mình cũng rất dễ hiểu. Tiếp đó, hắn chỉ có thể ra lệnh Phiên Minh tiếp tục bay. Còn hắn thì nhìn chằm chằm vào biến đổi của điểm màu lục và điểm vàng trên bản đồ. Cho đến một ngày, điểm màu lục rốt cuộc bao trùm hoàn toàn lên điểm vàng. Phiên Minh chậm rãi vỗ cánh, dừng lại trong hư không. Phía trước Phiên Minh rất xa. Một kiến trúc hình bán cầu, với những lớp giới mô chắp vá, toàn thể nghiêng về màu giả, giới vực vô cùng tĩnh lặng nằm giữa một vùng phế tích. Một lồng trong suốt hình tròn bao phủ bên trên giới vực, khắp bốn phía. Trong hư không, đủ loại lưu quang lấp lánh. "Đây là... giới vực?" Trên đỉnh đầu Phiên Minh, Trọng Hoa không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Anh Mẫu càng kinh ngạc hơn, lẩm bẩm: "Cái này... Tiểu nhân rõ ràng không cảm nhận được giới vực tồn tại mà!" "Nhìn thế này, giống như bị người xé làm hai mảnh..." Trọng Hoa đảo mắt nhìn phía dưới giới vực giả sắc, có thể lờ mờ thấy các vết rách giới mô hình răng cưa. Trong lòng có chút suy tư. Giới vực đã bị hư hại thế này mà vẫn cố duy trì, xem ra thế lực ở đây dưới áp chế của Bách Quỷ Sơn, thật sự không dễ dàng gì. "Vậy chúng ta nên làm gì?" Anh Mẫu không nhịn được hỏi. Trọng Hoa trầm ngâm, mắt nhìn Phiên Minh phía dưới, lập tức nói: "Đi hỏi thử xem đã." Lúc này, mặc kệ thế nào cũng phải liều, không có cách nào tốt hơn. Anh Mẫu vội bay vào tay áo Trọng Hoa. Sau đó, Phiên Minh liền vỗ cánh, bay thẳng về phía giới vực giả sắc kia. Cùng lúc đó. Người trong giới vực giả sắc dường như cũng chú ý đến động tĩnh của Phiên Minh - thân hình nó rất khó mà không bị chú ý, rất nhanh, ở chỗ vết nứt giới mô trên bề mặt giới vực kia, liền có mấy đạo thân ảnh bay ra. Từ xa đã vội vàng bay tới. Đến gần, Trọng Hoa mới nhìn rõ dáng vẻ đám người này. Không giống với những người của Bách Quỷ Sơn, đám người này từng người gầy gò thấp bé, khóe miệng đều để hai chòm râu dài bóng mượt màu đen. Quần áo cách ăn mặc cũng khác với người của Bách Quỷ Sơn, đều nghiêng về màu giả, nhìn sơ qua, gần như tưởng họ được đúc từ cùng một khuôn. Nếu nhìn kỹ, mới thấy các chi tiết như lông mày, mũi, môi không hài hòa. Nhưng lúc này, trên mặt mấy người lại đều viết đầy vẻ cảnh giác. Trên người không hề che giấu, đều lộ ra từng đạo vực, lờ mờ bao vây lấy Phiên Minh. "Đạo vực Tam giai, Tứ giai... Còn hai vị Đạo vực Ngũ giai." "Xem ra đúng là một thế lực nhỏ." Trọng Hoa quét mắt, trong lòng cũng đánh giá được thực lực của đám người này. Đại khái có hai người Hợp Thể tiền kỳ, bốn năm người Luyện Hư trung hậu kỳ. So với Tiểu Thương Giới, thì không tính là yếu. Hắn cũng hiểu rõ cảnh giới của đám người này, dù sao ai thấy một con chim lớn hơn cả giới vực nhà mình bay đến, đều sẽ kinh hồn táng đảm. Nên nếu hắn đoán không sai, thì những người này đã là cao thủ lợi hại nhất của giới vực này, trong lòng hắn đã có chút xác định. Sau đó, khi đám người kia còn chưa bay đến, hắn đã lớn tiếng nói rõ ý: "Tại hạ tình cờ đi ngang qua đây, lại không quen đường xá, muốn đến thỉnh giáo quý giới một chút." Đây là suy nghĩ thật của hắn, mới đến, tốt nhất vẫn nên tìm hiểu rõ tình hình rồi hãy nói, tránh chịu thiệt. Về việc giao chiến để rèn luyện tu vi thì không cần nóng vội nhất thời. Nghe thấy giọng Trọng Hoa, đám người này mới chú ý đến Trọng Hoa trên đầu Phiên Minh. Thực sự vì Phiên Minh quá lớn, so sánh với thân hình Trọng Hoa, thì hắn còn không bằng một hạt bụi. Hơn nữa Trọng Hoa lại là Chân Võ, khi chưa ra tay thì khí tức đều được thu lại, người khác không nhìn ra mạnh yếu được. Mấy người kia thấy mặt Trọng Hoa, nhanh chóng để ý thấy đôi trùng đồng trong mắt hắn, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, cấp tốc thì thầm với nhau vài câu. Sau đó, một tu sĩ trung niên có râu cá trê trong hai người Đạo vực Ngũ giai, chần chừ bước lên trước, cất giọng the thé như bị nghẹn: "Không biết đạo hữu muốn tìm hiểu gì?" Trọng Hoa khẽ nhíu mày. Giọng đối phương rõ ràng mang ý đề phòng, chưa hẳn là lời thật. "Xem ra là hình thể Phiên Minh dọa bọn họ..." Đôi mắt khép lại, ánh mắt hung hăng lóe lên. Nhưng trong lòng nghĩ đến lời dặn dò của bản thể trước khi đi. Do dự một chút. Ngầm ra lệnh, Phiên Minh chủ động lui về sau. Hành động này lập tức làm cho mấy người kia như lâm đại địch, thần sắc càng thêm căng thẳng. Trọng Hoa thì một mình bay khỏi đầu Phiên Minh, chậm rãi bay về phía đám người, bày tỏ thiện ý, vừa nói: "Tại hạ muốn đến Bách Quỷ Sơn, nhưng ở xa đến đây, không quen thuộc, lại không rõ đường đi, mong mấy vị chỉ giáo, tại hạ vô cùng cảm kích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận