Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 635: Sinh ra (1)

Chương 635: Sinh ra (1)
“Cái này……” Đề nghị của Vương Bạt hiển nhiên làm chấn động không ít người trong điện. Khác biệt chính là, Trường Sinh Tông cùng Du Tiên Quan càng thêm kinh hỉ, còn Vạn Tượng Tông như Cấp Anh, Linh Uy tử thì đều khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ do dự. Kỹ nghệ truyền thừa có thể nói là trụ cột quan trọng từ khi Vạn Tượng Tông lập tông đến nay, là thứ mà Vạn Tượng Tông dùng để cung cấp tài nguyên số lượng lớn. Huống chi là rời khỏi Tiểu Thương Giới, trong mấy vạn năm này Vạn Tượng Tông không biết đã vơ vét bao nhiêu điển tịch kỹ nghệ, đơn thuốc các loại. Vương Bạt ngày xưa kiếm lấy công huân, chính là người được hưởng lợi. Bây giờ lại muốn đem nhiều kỹ nghệ truyền thừa của Vạn Tượng Tông mở ra cho bên ngoài, Cấp Anh và Linh Uy tử không tránh khỏi sẽ cảm thấy không cam lòng, thậm chí là thiệt thòi lớn. Tề Yến có quan hệ rất gần với Vương Bạt thậm chí đã không nhịn được mà âm thầm truyền âm cho Vương Bạt. Chỉ là giờ phút này, Vương Bạt đứng ở độ cao khác rồi. Hắn biết rõ, trước mắt điều quan trọng hơn là phải lợi dụng hết mỗi một phần tài nguyên trong Tiểu Thương Giới, cố gắng hết sức làm lớn mạnh tu sĩ bên trong Tiểu Thương Giới. Về phần tán tu, hai tông còn lại...... nói thật, một khi thực sự tiến nhập cái hệ thống do Vương Bạt thiết kế này, bọn hắn cũng đều sẽ bị Vạn Tượng Tông trói buộc chặt chẽ. Dù cho trên danh nghĩa không phải là người của Vạn Tượng Tông, nhưng trên thực tế cũng không có gì khác biệt. Nhưng trong quá trình này không có nửa điểm ép buộc, ngược lại có thể cực điểm điều động tính tích cực của mỗi một tu sĩ bách nghệ. Vì thế hắn mặt không đổi sắc, nhìn về phía mọi người. Dưới ánh mắt của hắn, những người Vạn Tượng Tông vốn còn có chút ý kiến cuối cùng vẫn là từng người cúi đầu. Sau khi trải qua thiên tai đại kiếp, uy vọng của Vương Bạt đã đạt đến mức mà tất cả mọi người không thể rung chuyển được. Dù cho Thiệu Dương Tử có mặt ở đây lúc này thì kết quả cũng sẽ không khác biệt. Dừng một chút, hắn lại tuyên bố một quyết định còn nặng ký hơn: “Mặt khác, vì bảo đảm tài nguyên tu hành và các loại linh vật, linh tài không bị lãng phí, từ hôm nay trở đi, tất cả tài nguyên trong đạo tràng, bao gồm cả linh khí, đều sẽ tiến hành phân phối ở mức thấp nhất. Nếu không phải là giáo viên, học sinh của Bách Nghệ Học Cung hoặc người được phê duyệt đặc biệt thì đều không thể tự tiện tiến hành các hoạt động luyện chế bách nghệ. Có thể xin cấp thêm tài nguyên vượt mức trong những trường hợp đặc biệt, ví dụ như sắp độ kiếp, bị trọng thương, các trường hợp bất khả kháng, nhưng đều cần phải xét duyệt."
"Tất cả mọi người đều cần phân phối theo lao động, làm nhiều hưởng nhiều, chỉ am hiểu đấu pháp thì có thể vào Thiên Nguyên Điện nhậm chức, nhưng cũng có rất nhiều khảo hạch……”
Nghe quyết định này, sắc mặt tu sĩ trong điện hơi trầm xuống, nhưng đồng thời cũng không bất ngờ. Bây giờ, tài nguyên trong đạo tràng cung cấp tương đối dư dả, sức hấp dẫn của Bách Nghệ Học Cung cũng không tính là mạnh. Nhưng khi điều khoản này đưa ra thì tầm quan trọng của Bách Nghệ Học Cung lập tức tăng lên. Hiển nhiên là chế định đặc biệt để phổ biến Bách Nghệ Học Cung. Đương nhiên, phương thức phân phối này đích thực cũng là lựa chọn duy nhất của Tiểu Thương Giới bây giờ. Vương Bạt nhìn xuống phía dưới, trong lòng cũng khẽ thở dài một tiếng. Nếu Hỗn Độn Nguyên Chất ở bên ngoài giới dồi dào thì hắn cũng không cần phải dùng hạ sách này. Bây giờ là thật sự phải thắt lưng buộc bụng để sinh hoạt, tập trung lực lượng làm đại sự. Phân phối theo lao động, cộng thêm nghiên cứu chế tạo sinh học, cũng không biết có thể thuận lợi đạt thành mục tiêu hay không. Hắn không rõ về điều này. Lực cản tự nhiên là có, dù sao từ sang thành kiệm khó, bất quá những thứ có thể hình thành trở lực cũng đều ở trong điện này. Phóng mắt nhìn, thật sự không có ai có thể uy hiếp được hắn. Huống chi tất cả mọi người trong điện đều là những người có cảnh giới cực cao, hoặc là trong tay có kỹ nghệ, hoặc là đấu pháp lợi hại, cũng không cần lo lắng sẽ rơi xuống mức phân phối quá thấp. Lại bàn bạc một hồi. Tiếp thu ý kiến của mọi người, ngược lại khiến hai chế độ này trở nên hoàn thiện hơn. Thấy việc phổ biến cũng không khó như mong đợi, Vương Bạt cũng làm theo lệ mà vung tay giao việc. Nhưng trước khi rời đi, hắn lại đơn độc gọi Vương Dịch An đi. “Phụ thân……” Ra khỏi Thuần Dương Cung, Vương Dịch An mang vẻ mặt nghi hoặc. Từ sau khi nhục thân hồi phục thì hắn thiếu đi mấy phần lanh lợi của ngày xưa, bây giờ trầm mặc ít lời, như là hai người khác nhau so với trước. “Ừ, cùng ta đi thôi.” Vương Bạt liếc nhìn mái tóc trắng của Vương Dịch An, trong mắt thoáng qua một tia thương tiếc mà không dễ phát hiện. Khẽ gật đầu, chắp tay đi đầu rời khỏi đạo tràng, Vương Dịch An hơi nghi hoặc nhưng vẫn đi theo. Rất nhanh, hắn phát hiện ra phụ thân của mình trực tiếp mở Giới Mô, bay thẳng vào trong giới. Phương hướng, đương nhiên là chỗ ở của Chân Võ Giả, Bắc Câu Lô Châu. Sau gần 40 năm diễn biến, hai phần ba Bắc Câu Lô Châu bị sương tuyết bao phủ, còn lại một phần ba thì rải rác núi lửa cùng một hồ nước lục địa không lớn không nhỏ. Nơi này vốn là nội hải của Quan Đào Giới, nhưng bây giờ trong Tiểu Thương Giới, nó chỉ được xem là một hồ nước nội địa có diện tích rất lớn. Ánh mắt của Vương Dịch An quét xuống dưới, với thị lực của hắn, có thể rõ ràng nhìn thấy từng khu dân cư rải rác trên Bắc Câu Lô Châu. Khói bếp lượn lờ, tiếng cười nói rộn ràng, chợt có tiếng gầm của hung thú vang lên nhưng lại nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Núi non hiểm trở, rừng hoang liền kề. Toàn bộ Bắc Câu Lô Châu rộng lớn vẫn bảo tồn nét hoang dã và nguyên thủy. Không giống như ba châu còn lại, đã thành lập rất nhiều thành trì, thậm chí cả quốc gia. Không chỉ ở nơi có sương tuyết mà ngay cả ở xung quanh những ngọn núi lửa cũng có dấu chân thưa thớt. Trong một lần tình cờ, còn có thể thấy vài bóng người đạp trên hư không, không có nửa điểm dao động pháp lực, vội vàng lướt qua với bộ da thú trên người. Nhìn thấy những người này, trong mắt hắn không phát giác được mà hiện thêm vài phần hoài niệm. "Muốn quay về sao?" Một giọng nói ôn hòa hiền hậu vang lên bên tai hắn. Vương Dịch An ngẩn người, quay đầu nhìn phụ thân cũng đang chăm chú nhìn mấy người Chân Võ Giả, có chút nghiêng đầu, chỉ vào vùng đất phía dưới, trên mặt nở nụ cười: “Ý của ta là, đi đến đó.” Đôi mắt Vương Dịch An bỗng nhiên sáng như sao, nhưng rồi nhanh chóng ảm đạm xuống. Hắn khẽ lắc đầu, ngữ khí tràn đầy chần chờ: "Ta...... có lẽ không được......" Nụ cười trên mặt Vương Bạt không có chút thay đổi nào khi nghe câu trả lời của Vương Dịch An, cười nhạt hỏi: “Sao vậy, trong lòng cảm thấy có lỗi với bọn họ?” Vương Dịch An im lặng gật đầu, giọng có chút khàn khàn: “Năm đó sau khi thất bại trong việc chặn đánh Hàn Yểm tử, Chân Võ mất mười phần còn một, ta hổ thẹn với những lời sư huynh nhắc nhở...... càng xin lỗi những người đã tin tưởng ta......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận