Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 347: Thần thú bí mật (4)

Chương 347: Bí mật thần thú (4)
Đối với nghi vấn của Vương Bạt, Tề Yến cân nhắc trả lời: “Những vật này, trong ngự thú quyển quyển thứ tư sẽ đề cập, bất quá nếu ngươi hỏi, nói cho ngươi cũng không sao… Cái gọi là “Thần thú” chính là chỉ những linh thú trời sinh khống chế một hoặc nhiều loại quy tắc cao giai.”
“Những quy tắc này, có thể bị giới hạn ở Tiểu Thương Giới của chúng ta, nhưng có những quy tắc lại thông hành ở thượng giới.”
“Ví dụ như Bạch Hổ này, theo lời đồn cổ xưa, bất kể là ở Tiểu Thương Giới hay ở thượng giới, quy tắc nó nắm giữ đều giống nhau, khác biệt chỉ là ở mức độ nắm giữ sâu cạn mà thôi.”
“Mà có một số Thần thú, huyết mạch của nó sinh ra từ tiểu kho giới, nắm giữ quy tắc thuộc về trong Tiểu Thương Giới, một khi ra khỏi Tiểu Thương Giới, sẽ không cách nào điều khiển quy tắc được nữa, uy năng có thể sẽ giảm xuống, so với linh thú Tứ giai thì cũng chỉ là nhục thân, linh lực nhỉnh hơn một chút mà thôi.”
“Ở đây có một khái niệm, phần lớn linh thú ngũ giai có thể thăng cấp được là do nắm giữ quy tắc, cho nên cơ bản linh thú ngũ giai đều có thể được gọi là Thần thú... Nghe nói nhiều năm trước, Tiểu Thương Giới chúng ta cũng có không ít linh thú ngũ giai tồn tại, đáng tiếc những linh thú này bởi vì nắm giữ một hoặc nhiều loại quy tắc, tự nhiên chính là “đạo cơ” mà tu sĩ nhân loại Hóa Thần cần, nên phần lớn đã bị săn gϊếŧ gần hết rồi.”
Nghe đến đó, Vương Bạt bỗng nhiên nhớ đến việc Đông Thánh Tông năm xưa trấn áp nguyên thần của Phiên Minh. Không khỏi tò mò hỏi Tề Yến: “Phiên Minh?”
Tề Yến cũng không hề xa lạ gì: “Con thú này xem như là một loại Thần thú được sinh ra ở Tiểu Thương Giới, nghe nói nó nắm giữ quy tắc, có thể liên tục khôi phục linh lực, thần hồn... Trong tông gần như không ai để ý, cuối cùng nguyên thần của nó bị bắt đi để làm Mắt Con (Nhãn tử).”
“Đạo cơ... Cuối cùng vẫn là tự mình ngộ ra thì tốt nhất, những cái khác đều là bàng môn tả đạo.” Tề Yến lắc đầu nói. Khi nhắc đến "đạo cơ" trong mắt hắn thoáng qua một tia thở dài. Hiện tại hắn đã Nguyên Anh viên mãn, chỉ thiếu ngộ ra được đạo cơ, liền có thể hy vọng dòm ngó cảnh giới Hóa Thần. Đáng tiếc mất thời gian rất lâu, nhưng vẫn không có manh mối. Dù sư tôn đã nhiều lần chỉ điểm, cuối cùng con đường đó vẫn không thích hợp với hắn. Vương Bạt cũng có chút hiếu kỳ về đạo cơ này. Bất quá Tề Yến lập tức thu hồi tâm trạng, đánh trống lảng: “Con tạp huyết Bạch Hổ này bị thương rất nặng, chi bằng cứ để ở đây, đợi ta chữa khỏi cho nó, ngươi lại mang về.”
Vương Bạt vội vàng cảm kích: “Không cần khách khí, đây cũng là một cơ hội khó có được, huyết mạch thế này ta cũng lần đầu tiên gặp, vừa hay có thể nghiên cứu một chút.”
Tề Yến thản nhiên nói. Đối với ngự thú tu sĩ mà nói, gặp được linh thú mà chưa từng thấy thì thật sự khó mà cưỡng lại được sự cám dỗ này. Vương Bạt cũng có thể hiểu được điều đó. Trong lòng có chút chần chờ, hắn vẫn lấy túi linh thú đang đựng Đại Phúc ra, đặt trước mặt Tề Yến. Có tạp huyết Bạch Hổ làm tiền đề, Tề Yến cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng khoảnh khắc thần thức dò vào túi linh thú mà Vương Bạt đưa tới, Tề Yến vẫn không khỏi kinh ngạc đứng lên. Gương mặt lạnh nhạt mọi khi của hắn lại lộ vẻ chấn kinh, mờ mịt, không hiểu và thần sắc hoang mang...
“Cái này, cái này... Ta không nhìn lầm, đây chẳng lẽ thật sự là…”
Vương Bạt khẽ gật đầu, khẳng định suy đoán của đối phương: “Bẩm sư thúc, đây là hậu duệ của Quỷ Văn Thạch Long Tích.”
Hắn cũng đã nghĩ đến việc che giấu, nhưng càng nghĩ thì thấy, chỉ cần còn ở Vạn Tượng Tông, sự tồn tại của Đại Phúc lớn như vậy thì căn bản là không giấu được. Vì vậy, hắn từ đầu đã không có ý định giấu giếm. Chủ yếu là huyết mạch của Quỷ Văn Thạch Long Tích quá phức tạp, với sức của một mình Vương Bạt, căn bản không thể hoàn toàn nghiên cứu ra được. Thay vì lãng phí một tòa bảo sơn này, chi bằng cùng nhau khai thác. Hơn nữa việc này cũng không được xem là làm lợi cho người ngoài.
Còn Tề Yến thì ngay lập tức tỉnh ngộ lại, sắc mặt ngưng trọng mà phức tạp nhìn về phía Vương Bạt: “Thứ này, sao ngươi dám lấy ra?!”
Vương Bạt từng xem qua các bản thảo nghiên cứu Quỷ Văn Thạch Long Tích của các vị phong chủ tiền nhiệm, hắn không tin Vương Bạt không rõ giá trị của nó. Thế mà Vương Bạt lại vẫn lấy ra, điều này khiến trong lòng Tề Yến nhất thời vô cùng phức tạp.
Vương Bạt lại thản nhiên nói: “Sư thúc đối với đệ tử một mực vô cùng tốt, bất luận là « Huyết mạch phân biệt thuật » hay là tinh huyết của Quỷ Nhãn Ly tứ giai kia, đều là sư thúc cố ý cho ta, huyết mạch của Quỷ Văn Thạch Long Tích tuy trân quý, nhưng đệ tử vẫn cảm thấy, so với huyết mạch trân quý hơn, lại là lòng người.”
“So với huyết mạch trân quý hơn, lại là lòng người?” Tề Yến nghe vậy, lập tức chấn động trong lòng. Hắn không khỏi nhìn về phía Vương Bạt, càng nhìn càng thấy vừa mắt. Trong phút chốc, những lời mà sư tôn Đỗ Vi thường nhắc bên tai liền ùa vào đầu, không kìm được mà lên tiếng: “Vương Bạt, ngươi, ngươi có bằng lòng làm đệ tử của ta không?”
Vương Bạt nghe vậy ngây người ra. Sau một khắc, từ ngoài cửa lại vang lên một tiếng chén trà va vào nhau. Vương Bạt vô thức nhìn sang, thấy Mạc Kỳ bưng nước trà, mặt tái mét. Gặp Vương Bạt nhìn, nàng lập tức né tránh ánh mắt, lùi lại, ngập ngừng nói: “Ta, nước trà bị đổ rồi, ta lại đi pha lại…”
Vương Bạt nhìn Mạc Kỳ có vẻ hơi thất thố bỏ đi, không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy có chút chột dạ. Cứ cảm thấy mình như là đoạt mất thứ gì đó của đối phương. Nhưng hắn rất nhanh hoàn hồn, nghi hoặc hỏi: “Sư thúc vừa nãy nói gì?”
Tề Yến cũng chỉ là xúc động nhất thời, thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của Vương Bạt thì cũng không cố ép. Ánh mắt liếc nhìn Mạc Kỳ vừa rời đi, trong mắt lại một lần nữa hiện lên một tia thở dài. Rồi chợt quay đầu, nhìn về phía Vương Bạt, nghiêm mặt nói: “Con thú này, ta sẽ không hỏi đến lai lịch của nó, nếu ngươi đã lấy nó ra, hẳn là cũng có ý đồ gì đó, nói ta nghe thử xem.”
“Dạ... « Huyết mạch phân biệt thuật » của đệ tử tuy đã đạt đến tầng thứ ba, nhưng vẫn không cách nào dò xét rõ ràng phương hướng tấn thăng của con thạch long này, cũng không biết sau này nên bồi dưỡng như thế nào, cho nên muốn thỉnh giáo sư thúc.”
Tề Yến trầm ngâm một hồi rồi mở miệng nói: “Con thú này ta cũng chưa từng gặp qua, ngay cả các vị phong chủ tiền nhiệm cũng không có kinh nghiệm nghiên cứu.”
“Nếu ngươi tin ta, cứ giao nó cho ta trước, nếu ta có kết quả thì sẽ lập tức báo cho ngươi.”
“Đương nhiên, trong quá trình này, ta cũng sẽ nhân cơ hội nghiên cứu, ngươi thấy sao?”
Vương Bạt không hề do dự, lập tức gật đầu. Sau đó hắn liền kể đơn giản quá trình Đại Phúc trước đó bị ảnh hưởng bởi sức mạnh từ trường trong Bát Trọng Hải, cùng việc nuốt San Hô Long Hủy. Đương nhiên, hắn chỉ kể đến thế thôi. Nhục thân của Dư Trần trong bụng Đại Phúc từ lâu đã bị Vương Bạt di chuyển đi, nên cũng không ảnh hưởng gì.
“Đệ tử xin cáo lui trước.”
Đạt được mục đích, Vương Bạt cũng dứt khoát cáo từ. Bất quá Tề Yến lại ngăn hắn lại, từ trên giá sách trong phòng lấy ra một quyển sách và một ngọc giản, giao cho Vương Bạt. “Đây là Ngự Thú Quyển – Quyển Ba, hiện giờ ngươi đã là tu sĩ Kim Đan, cũng có thể từ từ tiếp xúc linh thú Tứ giai.”
“Gần đây Ngự Thú Bộ nhiều việc, nếu có vấn đề gì có thể đến Ngự Thú Bộ tìm ta...”
“Đa tạ sư thúc.”
“Ừ, đi đi.”
Nhìn Vương Bạt rời đi, Tề Yến đứng trầm ngâm một hồi, lập tức cầm theo hai túi linh thú mà Vương Bạt để lại, nhanh chóng bay ra khỏi Thú Phong, thẳng đến Thái Hòa Cung.
Vài khắc sau khi hắn tiến vào Thái Hòa Cung, từ trong một thiên điện, tiếng trách mắng đầy thất vọng của trưởng lão Đỗ Vi vọng ra: “Ngươi hồ đồ quá rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận