Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 9999: Quyển này tổng kết

Chương 9999: Tổng kết quyển này Phía dưới là đôi lời cảm nghĩ của tác giả, nhưng trước đó, mình – người chuyển ngữ cũng xin được nói vài câu.
Rất biết ơn tất cả các bạn đã đồng hành và ủng hộ mình đến tận bây giờ, đến nay là hơn 6 tháng, khoảng thời gian không dài, cũng không ngắn. Đây là một trong những bộ truyện đầu tiên mình làm khi mới bắt đầu chuyển ngữ, và là bộ truyện thành c·ô·ng nhất trong tất cả các bộ mình làm tính đến hiện tại. Lúc đầu, bộ truyện này bị mình làm qua loa, thậm chí là nát bét. Thành thật xin lỗi. Thật ra cũng không có gì nhiều để nói, chỉ muốn lần nữa cảm ơn các bạn mà thôi. Phía dưới, xin mời tác giả của chúng ta, Đông Hải Ngư Đầu có đôi lời p·h·át biểu!
… Hô, quyển này cuối cùng đã kết thúc. T·h·e·o thường lệ thì đến phần tổng kết. Đã sớm định ra mục tiêu là trong khoảng bảy tám chục chương sẽ hoàn thành, viết một thế giới điêu tàn, chúng sinh cẩu thả, tiểu Vương Bát trải qua bao công sức trưởng thành, cuối cùng tại thời khắc Tiểu Thương Giới vẫn lạc, bổ t·h·i·ê·n cứu thế. Ừm, rất sáo rỗng, nhưng không có cách nào, đã lớn tuổi rồi, không có nhiều ý tưởng mới mẻ như vậy. Nhưng khi viết, đẩy đại cương, tế cương trong quá trình, lại phát hiện nếu như chỉ dùng khoảng bảy tám chục chương để miêu tả nhân vật chính từ một Nguyên Anh trưởng thành đến đủ sức bổ t·h·i·ê·n một Tiểu Thương Giới cự phách, như vậy sẽ cực kỳ không hợp lý. (Mặc dù bây giờ cũng chưa nói là quá hợp lý) Có cảm giác gượng ép để kết thúc. Ta không quá muốn mang đến cho người đọc cảm giác đầu voi đuôi chuột, cho nên mặc dù năng lực có hạn, nhưng vẫn là một lần nữa xem xét và sửa đổi toàn bộ cốt truyện. Quyển này tế cương ta viết mấy vạn chữ, mỗi lần viết lại lần nữa sửa chữa, cho đến khi miễn cưỡng lưu loát. Nhưng nói thật, vì bị giới hạn bởi năng lực bản thân, cùng với tư duy chậm chạp, mỗi ngày đổi mới không đủ thời gian để suy nghĩ cặn kẽ, rất nhiều bộ phận khi nhìn lại, kỳ thật không hài lòng lắm. Như việc Vương Bạt tiên đoán đại kiếp của Tiểu Thương Giới, cùng sau đó Hàn Yểm t·ử huyết tế hoàn thành. Bộ phận này, nếu cho ta thời gian, ta hẳn có thể viết trơn tru hơn, để mọi người không tìm ra được sai sót. Nhưng áp lực phải đổi mới mỗi ngày, khiến cho ta không thể không lựa chọn cách viết nhanh chóng, và cũng bởi vậy có một vài vấn đề không hợp Logic, mong mọi người bỏ qua. Tình huống tương tự, xuất hiện trong các cảnh chiến đấu được miêu tả. Không phải vì điều gì, mà vì những cảnh chiến đấu quá hao tổn tâm trí. Làm sao để viết ra được những cảnh chiến đấu có cấp độ cao, vừa chi tiết, lại vừa để độc giả dễ hiểu, thực tế đã vượt quá năng lực của ta, ít nhất là vượt ngoài khả năng tưởng tượng của ta. Nếu để ta tốn hai ba ngày, không nói sẽ tốt hơn bao nhiêu, nhưng ta hẳn có thể miêu tả một phân cảnh chiến đấu đạt tiêu chuẩn, chỉ là về hiệu suất mà nói thì không quá đáng. Bởi vì bản thân quyển sách này cũng không chú trọng vào các cảnh chiến đấu để phát triển. Nên ta đã cân nhắc năng lực, tinh thần cùng rất nhiều điều kiện khác để rồi quyết định từ bỏ cách viết đó. Đây cũng là nguyên nhân quyển này trong quá trình viết, xuất hiện khá nhiều lỗi sai.
Sau đó chính là vấn đề thứ hai, tức là sự dài dòng và cồng kềnh. Cái này vẫn là vấn đề cũ, loại tình huống này xuất hiện, cơ bản là do ta không đủ khả năng kiểm soát kịch bản, cùng với quá quan trọng đến tính Logic. Kiểm soát không đủ, nằm ở chỗ ta thích nhiều tuyến đồng thời phát triển, đến điểm cuối sẽ hội tụ lại, bộc p·h·át thủ p·h·áp bên trên. Bản thân ta thấy, viết như vậy thì chỗ tốt là, nếu tiết tấu ổn định, gọn gàng, thì sự bùng nổ cuối cùng sẽ vượt xa cảm giác thoải mái bình thường, còn chỗ x·ấ·u chính là… Tiết tấu rất khó ổn định, cũng rất khó để gọn gàng. Cho nên phần cuối quyển này, kỳ thực tương đối thất bại. Bởi vì nó cũng không đạt tới cảm giác cứu thế mà ta mong muốn. Thế là cả quyển liền trở nên cồng kềnh và k·é·o dài. Thêm vào đó, để hoàn thành mục tiêu cuối cùng là tính hợp lý, mà đã hy sinh sự thoải mái trong quá trình. Đây cũng là b·ệ·n·h cũ của ta, muốn sửa đổi... Thật sự có chút khó a. Hai vấn đề này kỳ thật ở những quyển trước cũng đã bộc lộ, ta cũng đã nhận thức được, nhưng tiếc là, nhìn thấy vấn đề và giải quyết vấn đề, đích thực là hai chuyện khác nhau. Quyển sách này có thể hi vọng không lớn, chỉ có thể gửi hi vọng ở quyển tiếp th·e·o, chớ nên tái phạm. — Nhớ kỹ phải làm phép trừ (Quyển sau có thể sẽ viết cái gì đó đơn giản hơn). Những vấn đề khác, thì là do một sự mềm lòng của ta mà ra. Khúc dạo đầu của quyển này, vốn định viết tàn khốc hơn chút, từ đó khiến cao trào ở cuối quyển càng có cảm xúc hơn. Nhưng nhất thời mềm lòng, không nhẫn xuống tay. (Vãi lều, ông tính cho c·h·ết hết thật à?) Cuối cùng đã không hoàn thành được hiệu quả như dự kiến, thật sự đáng tiếc. Nhớ lấy, nhớ lấy. Còn nữa là vấn đề của các nhân vật phụ. Thực tế thì, ta càng thích viết nhân vật phụ hơn. Nhân vật phụ có thể tỏa sáng, không cần quá để ý tính logic, chỉ cần thoải mái, khiến cho người ta nhớ sâu sắc là được, cũng có thể thỏa mãn một chút chấp niệm nho nhỏ của ta. Nhưng ở quyển này, hay là vì tâm lực không đủ, và do nỗi sợ về sự rườm rà phát sinh từ những cốt truyện đa tuyến, khiến cho ta không dám viết, cũng không dám mở rộng. Các nhân vật phụ của quyển này tự nhiên cũng không quá tỏa sáng, thậm chí biến thành công cụ và mặt nạ hình người. Khi các sư trưởng trở về, ta trong mong muốn là viết nó phiến tình hơn một chút, kết quả những ngày đổi mới kia, thật sự là trạng thái không tốt, viết ra cũng chẳng còn mùi vị gì, vội vàng một chương rồi kết thúc. Từ trải nghiệm này, ngược lại ta hiểu rõ lý do vì sao nhiều bộ sách mở đầu thì bùng nổ, còn về sau thì mềm nhũn. Thật sự là trong tình trạng phải đổi mới lâu dài, viết đến giai đoạn sau, trạng thái con người sẽ dần sa sút, rồi c·h·ết lặng, cũng là điều hiển nhiên, và không thể viết ra được sự bùng nổ như ở giai đoạn mở đầu. Đây coi như là quy luật khách quan, không thay đổi theo ý chí con người. Cũng không phải là ngụy biện, mà chỉ có thể coi là chút kinh nghiệm mà ta rút ra sau khi làm công việc này. Sau đó, nói một chút về quyển tiếp theo, không có gì bất ngờ, hẳn là quyển sách C U Ố I C Ù N G mà ta đã dự định. Báo trước vậy. Để k·é·o dài cái thói quen trước kia của mình, cách viết ở quyển này có khả năng sẽ có thay đổi. Không có cách nào, việc đi theo thị hiếu của thị trường cũng là tùy hứng thôi. Ách, không biết có độc giả nào từng xem bộ truyện «Đại Vũ Trụ Thời Đại» của đại thần zhttty chưa? Về mạch suy nghĩ thì, đại thể sẽ tiếp cận với nó. Cốt truyện vẫn chưa hoàn toàn phác thảo ra, cho nên cảm giác thực sự khi viết, ta cũng không thể nói chắc được. Đến lúc đó xem sao. Còn về độ dài của quyển này... cũng không thể nói trước, có lẽ sẽ rất dài, có lẽ chỉ tầm hơn trăm chương là kết thúc. Mặc dù kết cục ta đã nghĩ xong khi mới bắt đầu viết, nhưng ở giữa sẽ có gì xảy ra, thực sự xin lỗi, ta cũng không rõ, ha ha!
À đúng rồi, liên quan tới việc đổi mới ta sẽ nói thêm một chút, thông thường khi xin nghỉ nếu ta nói sẽ bù, thì chắc chắn ta sẽ bù, còn có khi không nói, là vì ta biết rõ là không thể có đủ khả năng để bù, nên sẽ không nói. Vì làm thêm, nên mỗi ngày sau khi về nhà vào lúc 6, 7 giờ tối, ta mới có thể bắt đầu viết, và việc ngày nào cũng duy trì 4000 chữ là ta đã dốc hết toàn lực. Mọi người hẳn là có thể nhìn thấy số lượng từ, mỗi ngày có thể viết nhiều hơn thì ta đều sẽ cố gắng, viết xong là đăng. Có những ngày 5000, 6000 chữ, nếu so với rất nhiều tác giả một chương 2000 chữ thì ta một ngày cũng đã 2, 3 chương rồi. Có độc giả muốn ta viết thêm, ta nếu đổi thành 2 chương 3000 chữ, có phải coi như là viết thêm không? Đây không phải là xem độc giả như con khỉ để đùa giỡn sao? Ta cảm thấy không cần thiết. Ngược lại, ta cũng xem như thành tâm thành ý, có khả năng viết thêm thì chắc chắn sẽ viết. Dù sao thì ta cũng muốn kiếm thêm chút tiền, nên vào những khoảng thời gian có nhiều thời gian, ta cũng sẽ tận lực viết. Hy vọng mọi người có thể thông cảm. Cuối cùng, cảm tạ mọi người đã cùng đồng hành, chúng ta sẽ gặp lại ở quyển sau, thương các bạn, moa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận