Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 673: Khúc nhạc dạo (3)

“Sơn Chủ! Sơn Chủ, ha ha, chuyện nhỏ này, sao có thể để ngài đích thân đến đây chứ?”
“Ta am hiểu nhất việc ngự hồn, cam đoan sau khi sưu hồn, đám người Xích Thiên Cung này, mặc kệ bọn chúng có mạnh miệng thế nào, cũng phải khai ra vị trí đạo điền của bọn chúng, còn có cả chỗ cất giấu Tiên Thiên Đạo Bảo!”
Đằng Ma Quỷ Vương khom người, cười ha ha đứng trước mặt Trọng Hoa, nụ cười trên mặt mang theo sự nịnh nọt khiến cho Tứ Đại Quỷ Vương khác cũng có chút khinh thường. Vốn dĩ đã có vóc dáng thấp bé, so với thân hình cao lớn của Trọng Hoa thì lại càng như một chiếc đinh ba tấc, trông hết sức buồn cười. Chỉ là hắn không thèm để ý, ra sức nịnh nọt. Trọng Hoa lơ đễnh nhìn Đằng Ma Quỷ Vương, sau đó hai mắt hơi nheo lại, ẩn ẩn mang theo một vòng sát khí. Trong lòng có chút hối hận khi trước đã lựa chọn chấp nhận bọn chúng đầu hàng. Thật là ồn ào. Khiến hắn nghe mà thấy bực bội. Chỉ là dù sao hắn cũng không phải là tu sĩ, việc giết người phóng hỏa có lẽ hắn khá thành thạo, nhưng vẫn còn kém xa so với thủ đoạn phong phú của các tu sĩ, cân nhắc đến việc có thể bị Vân Thất lừa gạt, hắn cuối cùng vẫn chọn chấp nhận bọn chúng. Sau khi được tôn lên thành Bách Quỷ Sơn Sơn Chủ, Ngũ Đại Quỷ Vương liền làm công việc ngục tốt, nhao nhao ra tay, phong cấm tu vi của các tu sĩ Xích Thiên Cung và cả Cát Vô Cữu - tu sĩ Ấm Ngọc Giới bị bỏ rơi kia. Sau đó lại lật tung ba thước đất, vơ vét xem có còn bảo vật nào may mắn sót lại không, kể cả Tiên Thiên Đạo Bảo và những bảo vật khác. Sự nhiệt tình và siêng năng lần này, đơn giản còn hơn cả người của Tiểu Thương Giới. Bất quá nhờ vậy mà hắn cũng đỡ phải tốn công sức, âm thầm nhớ lại những thu hoạch trước đó trong cuộc giao đấu với tu sĩ Ấm Ngọc Giới kia… Ừm, không có thu hoạch gì. “So với Vân Thất thì mạnh hơn một chút, bất quá phần lớn là vì nguyên thần và đạo vực đều cùng cấp bậc, bản thân cảnh giới cũng chỉ có vậy.” Trọng Hoa thầm thất vọng trong lòng. Tu sĩ Ấm Ngọc Giới kia cũng chỉ có nguyên thần Hợp Thể tiền kỳ và đạo vực Ngũ giai mà thôi. Có thể đạt đến cảnh giới Hợp Thể thì chắc chắn không phải kẻ tầm thường, nhưng khi đứng trước mặt hắn, cuối cùng vẫn là kém quá xa. Hắn ở Bắc Câu Lô Châu nhiều năm, đã sớm lĩnh hội được Chân Võ Kinh Thất giai trung kỳ, mà có lẽ là do dòng máu Tiên Nhân trong người, nên năng lực chiến đấu thực tế của hắn không thể chỉ đơn thuần dùng cảnh giới để đo lường. Đương nhiên, trong trường hợp tuyệt đối chênh lệch, hắn vẫn không thể tùy tiện vượt cấp. Ví như hắn đã từng giao đấu với Dư Vô Hận. Nguyên thần của Dư Vô Hận cho đến bây giờ vẫn chưa bước vào Hợp Thể, nhưng do những bảo vật Trọng Đồng Đạo Nhân để lại trong nguyên thần nàng có khả năng trấn áp, khiến cho nàng ngày càng hoàn thiện việc khống chế đạo vực Thất giai của bản thân. Trong tình huống này, hắn dốc hết sức vẫn không thể công phá được phòng thủ của Dư Vô Hận. Điều này cũng có nghĩa là, giữa hắn và Thất giai hậu kỳ vẫn còn một khoảng cách rất lớn. Cái đạo hồng câu này cần thiết một trận sinh tử đại chiến để giúp hắn hoàn thành việc thuế biến. Chỉ là việc tìm một đối thủ ngang sức với hắn còn khó hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Ít nhất là cho đến bây giờ, những người hắn gặp đều khiến hắn thất vọng vô cùng. Nghĩ đến đây, hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Vân Thất đang có sắc mặt trắng bệch bên cạnh, đang từ từ chữa trị nửa đoạn thân dưới, mang theo vẻ chờ mong: “Cung chủ của các ngươi, có thật là nhanh trở về không?” Vân Thất nghe vậy, sắc mặt lập tức lúc trắng lúc xanh. Sự chờ mong trong giọng nói của sát tinh này, khiến hắn không khỏi nghĩ tới cái đầu của Kiều Vấn Tùng. Nghĩ đến thực lực ngày xưa Cung chủ đã thể hiện ra, so với Kiều Vấn Tùng… Lập tức không khỏi rùng mình! Hắn trầm mặc chậm rãi gật đầu: “Vâng… Lúc ngài ấy đi có nói, đi tới đi lui chậm nhất không quá ba trăm năm, ngài ấy đã đi được hơn một trăm năm, nhiều nhất còn khoảng hơn một trăm năm nữa, hẳn là sẽ trở về.” “Còn phải hơn một trăm năm…” Trọng Hoa không khỏi nhíu mày, có chút thất vọng. Hắn nào có thời gian rảnh để chờ ở chỗ này. “Không có cách nào chủ động liên lạc với hắn sao?” Vân Thất lắc đầu: “Quá xa, căn bản không có cách nào liên lạc.” Sự kiên nhẫn cuối cùng trong lòng Trọng Hoa cũng biến mất, hắn cau mày nhìn về phía Vân Thất: “Thôi vậy… Nếu không có giá trị gì thì cũng không cần thiết để các ngươi sống nữa, Xa Dã, giết hết bọn chúng đi, làm thần thi hoặc là làm thiên hồn thi thủy gì đó.” Xa Dã nghe vậy mừng rỡ, không thèm đoái hoài tới vẻ xem thường Đằng Ma Quỷ Vương vừa nãy, mặt mày tươi cười: “Sơn Chủ, ngài cứ nghỉ ngơi đi! Đảm bảo mở được một vạc cua thi thủy thượng hạng!” Thấy Trọng Hoa hời hợt sắp đặt kết cục của các tu sĩ Xích Thiên Cung như vậy, Vân Thất trong lòng rét run, vội vàng nói: “Ngươi, ngươi không phải cần đạo điền sao?” Trọng Hoa thần sắc đạm mạc: “Không phải các ngươi không chịu nói sao?” Vân Thất cuối cùng cũng không nhịn được mang theo một tia oán hận, tức giận nói: “Nhưng các ngươi có hỏi ta đâu!” Trọng Hoa nhíu mày, trên mặt hiếm khi lộ ra một tia nghi hoặc: “Ta không hỏi ngươi sao?” Hắn nhìn về phía Đằng Ma Quỷ Vương. Đằng Ma Quỷ Vương cười nhạo chỉ vào đám tu sĩ Xích Thiên Cung kia: “Ta chỉ sưu hồn bọn chúng thôi, nhưng không hỏi Vân Thất này.” Ánh mắt khẽ chuyển, bốn Quỷ Vương còn lại cũng vội vàng lắc đầu. “Xem ra đúng là vậy.” Trọng Hoa giật mình. Vân Thất cuối cùng cũng được giải oan, tức giận nói: “Ta đã nói rồi mà, căn bản không có ai hỏi ta! Nhưng trên thực tế, bây giờ ngoài Cung Chủ và mấy người họ ra, ở đây chỉ có ta biết vị trí đạo điền! Nhưng không một ai trong các ngươi hỏi ta!” Mấy người Đằng Ma Quỷ Vương lập tức lộ vẻ mặt khó xử. Đây là lần đầu tiên làm việc cho Sơn Chủ, kết quả lại gây ra chuyện cười lớn như vậy… Trọng Hoa sắc mặt bình tĩnh: “Vậy ngươi muốn thế nào?” “Ta…” Vân Thất lúc này lại chần chừ, ánh mắt đảo qua những tu sĩ Xích Thiên Cung bị giam cầm, nhìn Xích Thiên Cung đã biến thành tro tàn, nhìn vào tinh không xa xôi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng Cung chủ trở về… Chỉ chần chừ trong giây lát, hắn rốt cục hạ quyết tâm, đột ngột mở ra đạo vực có chút tàn phá của mình. Ngũ Đại Quỷ Vương hơi biến sắc mặt, đang định ra tay, lại thấy Trọng Hoa sắc mặt lạnh nhạt, không nhúc nhích chút nào. Lúc này mới giữ im lặng, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra mình bị ngăn cách ở bên ngoài. “Cái tên Vân Thất này… Hắn tính làm gì?” Đằng Ma Quỷ Vương trên mặt không còn vẻ tươi cười, hai mắt nheo lại, dáng vẻ nịnh nọt vừa nãy đã biến mất, thay vào đó là sự tỉnh táo và suy tư. Còn bên trong đạo vực của Vân Thất. Ánh mắt Trọng Hoa hững hờ đảo qua đạo vực tàn phá xung quanh, sau đó nhìn về phía Vân Thất có vẻ quyết tâm ở phía trước, giọng nói tùy ý: “Sao, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đầu hàng ta?” Vân Thất vừa định há miệng, nghe vậy suýt chút cắn phải lưỡi, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, nhìn thẳng Trọng Hoa, chân thành nói: “Ta biết không thể gạt được ngài… Bất quá, ta hy vọng tất cả tộc nhân Xích Thiên Cung, đều trở thành người trong giới của ngài.” Trọng Hoa nhắm hai mắt lại, cũng không đáp ứng, mà hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết ta có một phương thế giới?” Hắn đã biết về tình hình của Giới Loạn Chi Hải qua lời Vân Thất, làm sao mà không nhìn ra tầm quan trọng của một phương giới vực ở chỗ này chứ. “Đoán… Xem ra ta đoán đúng.” Vân Thất trên mặt lộ ra một vòng bất đắc dĩ và bi thương: “Ta cũng không có lựa chọn tốt hơn, Xích Thiên Cung đã không còn, Kiều Vấn Tùng cũng đã chết ở đây, hết đường chối cãi, cho dù chúng ta vẫn ở lại nơi này, thì cũng chẳng còn ngày xưa nữa…” “Để báo đáp lại, ta không chỉ đưa hết đạo điền cho ngươi, mà cả những thứ mà Xích Thiên Cung tích cóp được trong những năm qua, cất giữ ở một bảo khố khác, cũng sẽ giao cho ngươi. Trong đó có cả một vài thứ có lợi cho nguyên thần, ở đây, nếu ta không muốn nói ra thì dù Đằng Ma Quỷ Vương có sưu hồn ta cũng không thể lục soát được.” “Hơn nữa… có chúng ta ở đây cũng có thể ngăn cản được Ngũ Quỷ Vương Bách Quỷ Sơn, bọn chúng nhìn thì vô hại, nhưng tên nào tên nấy đều rất âm độc.” “Ngài có thể suy nghĩ thử.” “Không cần cân nhắc.” Quyết định của Trọng Hoa nhanh hơn so với Vân Thất dự đoán rất nhiều, gần như cùng lúc Vân Thất dứt lời, hắn liền trực tiếp đưa ra quyết định: “Ta đồng ý, giờ dẫn ta đi tìm đạo điền.” Hắn thúc giục. Vân Thất có chút ngạc nhiên, chần chừ nói: “Cái này… không cần ta lập lời thề hay phân ra nguyên thần tinh huyết cho ngài sao?” “Không cần.” Trọng Hoa không trả lời một chút thời gian nào để suy nghĩ. “Ngươi… ngươi không sợ ta đổi ý sao?” Vân Thất không nhịn được hỏi. Trọng Hoa liếc hắn một cái, trong mắt mang theo vẻ hờ hững: “Vậy lần sau gặp mặt, trực tiếp giết sạch hết cũng tiện.” Nghe thấy câu nói này, dù Vân Thất trong lòng cũng không có ý định đổi ý, nhưng vẫn không khỏi rùng mình! Quả thực là Ma Chủ giáng thế, Thái Tuế Thần của Giới Hải! Lấy hết can đảm, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trọng Hoa, nhìn đôi mắt có trùng đồng màu vàng bí ẩn của hắn, Vân Thất cung kính quỳ rạp xuống đất: “Vân Thất, mang theo chúng sinh Xích Thiên Cung, bái kiến chủ nhân!” Hai tay hắn nâng lên, một quyển trục im lặng xuất hiện giữa hai tay hắn. Không thấy hắn có động tác gì, quyển trục kia trực tiếp mở ra. Để lộ ra một trận pháp truyền tống, trận pháp vận chuyển mở ra, xuyên qua đó, ẩn hiện từng mảng giới thai màu đen được bao bọc chặt chẽ bên trong Hỗn Độn Nguyên Chất. “Đạo điền của Xích Thiên Cung, bốn mươi bảy tòa, tổng cộng có bốn mươi lăm tòa giới thai, trong đó có ba tòa giới thai sắp trưởng thành… Xin mời chủ nhân kiểm duyệt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận