Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 470: Hóa Long Trì (1)

Chương 470: Hóa Long Trì (1)
Vạn Tượng Tông.
Trong Địa Vật Điện, ánh sáng từ trận truyền tống dần tắt, để lộ ra mấy chục bóng người mang theo khí tức mạnh mẽ. Khí tức trên những thân ảnh này phần lớn đều là Kim Đan, chỉ có vài vị là Nguyên Anh. Người dẫn đầu mặc áo bào màu xám trắng giản dị, khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo nhưng vẫn có một chút nhu hòa. Phía sau hắn, có một thiếu niên tuấn tú, hai mắt lanh lợi, mang theo kiếm đi theo.
Thấy vậy, tu sĩ thủ trận bên ngoài truyền tống trận vội vàng cúi người hành lễ: “Bái kiến Triệu Phong Chủ, Triệu Phong Chủ trấn thủ Tây Hải Quốc nhiều năm, vất vả rồi. Trưởng lão Tu Di có phân phó, ngài đến nơi thì cứ đi thẳng đến Thái Hòa Cung.”
“Phong Chủ?”
Thiếu niên đeo kiếm phía sau không khỏi kinh ngạc lên tiếng: “Sư phụ, ngài thành Phong Chủ rồi?”
Người dẫn đầu hơi ngạc nhiên, nhíu mày nói: “Ngươi có nhầm lẫn không? Tâm Kiếm Phong Phong chủ là Lăng sư thúc mới đúng.”
Tu sĩ thủ trận cung kính nói: “Sao có thể nhầm được, Lăng Phong Chủ tiền nhiệm của Tâm Kiếm Phong đã ra ngoài chống lại Tà Thần, bất đắc dĩ phải binh giải vũ hóa, trừ Trưởng lão Tu Di ra thì Triệu Phong Chủ là Nguyên Anh Chân Quân duy nhất của Tâm Kiếm Phong, nên Trưởng lão Tu Di đã đặc biệt ghi tên Phong Chủ của ngài vào trong tông, ngài chính là tân nhiệm Phong Chủ của Tâm Kiếm Phong.”
“Ngài Triệu họ húy Phong, đệ tử làm sao có thể nhận lầm.”
Nghe thủ trận tu sĩ nói, Triệu Phong dẫn đầu không khỏi có chút trầm mặc. Hắn vẫn luôn tu hành, lịch luyện tại Tây Hải Quốc, chống lại sự tấn công rải rác của tu sĩ ba châu, tuy đã biết từ những thông tin gửi về tông sự thảm khốc của thiên tai trước đó, nhưng không ngờ ngay cả Phong chủ Tâm Kiếm Phong cũng đã mất. Việc này khiến hắn thở dài, niềm vui khi thành công trở về liền bị dập tắt đi nhiều.
Mà thiếu niên đeo kiếm sau lưng mở to đôi mắt linh động nhìn tu sĩ thủ trận, tò mò hỏi: “Vị đạo huynh này, xin hỏi Vương Bạt của Vạn Pháp Phong, bây giờ vẫn là Tổng Ti Chủ Địa Vật Điện chứ?”
Triệu Phong không nhịn được liếc thiếu niên đeo kiếm, khẽ lắc đầu. Biến cố trong tông, hắn vẫn chưa nói với tiểu tử này, giờ e là sẽ bị chê cười.
Quả nhiên, tu sĩ thủ trận nghe thấy thiếu niên đeo kiếm nói vậy, hai mắt không khỏi trợn lên. Nếu không phải nể mặt Triệu Phong, suýt nữa đã không nhịn được quát lớn. Dù vậy, cũng không thể không nghiêm mặt nói: “Sư đệ nên nói cẩn thận, Vạn Pháp Phong chủ bây giờ là Phó Tông Chủ cao quý của tông ta, về địa vị thì gần như chỉ dưới Tông Chủ, sao có thể gọi thẳng tên tục.”
Thiếu niên đeo kiếm nghe vậy lập tức kinh ngạc, có chút không dám tin quay đầu nhìn Triệu Phong: “Sư phụ, cái này... chuyện này không phải thật chứ? Cha ta, hắn…”
Triệu Phong ho nhẹ một tiếng, cau mày nói: “Đừng có ồn ào, đi thôi, theo ta đến gặp sư tổ ngươi.”
Thiếu niên đeo kiếm ngơ ngác: “Gặp sư tổ? Khoan đã, không phải cha ta thật... Sư phụ người chờ ta một chút!”
Lời vừa dứt, thiếu niên đeo kiếm đã hóa thành một đạo kiếm quang mát lạnh thuần khiết, theo một đạo kiếm quang khác, hướng phía bầu trời bay đi…
---oOo---
Hoàng Cực Châu.
Hàng vạn tòa Thần Điện nguy nga dựa vào bờ biển.
Ở vùng biên giới, trong một tòa thần điện âm trầm, mờ ảo. Ý thức trở về tượng thần.
Vương Bạt chậm rãi mở mắt.
Nhưng trong lòng lại không khỏi nhớ đến sự việc đã xảy ra trước tòa thành phàm nhân kia.
Sau khi nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn lật lại một vài ký ức mơ hồ: “Đại Nho… Ta nhớ trong tông văn hiến có ghi chép, thời Viễn Cổ từng có một nhánh tu hành không chú trọng tuổi thọ, không chú trọng thần thông, chỉ tu một ngụm Hạo Nhiên Chính Khí, một tiếng quát có thể làm cho Thần Linh Viễn Cổ tán loạn, nhưng bình thường lại yếu đuối, tay trói gà không chặt.”
“Hôm nay thấy, có lẽ chính là loại truyền thừa này.”
“Không ngờ Hoàng Cực Châu lại còn giữ lại pháp môn cổ xưa như vậy, lại còn có người tu hành.”
Vương Bạt không khỏi cân nhắc: “Chắc là có liên quan đến Đại Càn, theo ghi chép sơ lược trong tông, sau khi Đại Càn thống nhất Hoàng Cực Châu, mọi vật tư tu hành đều bị hoàng thất Đại Càn quản lý, Hóa Thần ở Hoàng Cực Châu hầu hết đều là con cháu hoàng tộc Đại Càn hoặc số ít hậu duệ có công lớn… Để đảm bảo thống trị, Đại Càn có lẽ còn cố tình phổ biến Nho Đạo.”
Dù sao Đại Nho có lợi hại thế nào thì tuổi thọ cũng chỉ như phàm nhân bình thường, lại còn không tu tài nguyên, nên không cần lo lắng những người này tạo phản.
Nghĩ vậy, hắn lại phần nào giải thích được.
Bất quá, những chuyện này không liên quan quá nhiều đến hắn, điều khiến hắn để ý hơn là pháp môn tu hành của đại nho này, rốt cuộc thuộc loại nào?
“Khi hắn ra tay, miệng đọc lời Thánh Nhân… có lẽ có thể quy về loại hình Thần Văn Nghi Pháp.”
“Nhưng lời Thánh Nhân có thể phát huy tác dụng, lại giống như hội tụ tín niệm của người dân, điều này lại mang hơi hướng của Thần Hồn Chi Đạo.”
Vương Bạt nhíu mày, nhớ lại Si Kiếm đã cho hắn rất nhiều công pháp điển tịch trước đây, vẫn còn không ít thứ hắn chưa xem hết: “Không biết trong những điển tịch Si Kiếm tiền bối cho, có phương pháp tu hành của đại nho này không.”
Nghĩ đến đây, hắn lại nhớ tới Si Kiếm. Không khỏi khẽ lắc đầu. Thiên địa thay đổi, tình thế đại biến, vị Si Kiếm tiền bối có quan hệ không tệ với hắn, bây giờ có lẽ chưa hẳn còn sống.
Ngay lúc này.
Ngoài thần điện, tiếng Mẫu Thần khó phân biệt nam nữ lại truyền đến: “Nho sinh Đại Càn khinh ta quá đáng!”
“Tỉnh Thần, Hà Thần, Vũ Thần… các ngươi nhanh chóng chiếm lĩnh khu vực này, ta muốn nhấn chìm nơi đây!”
Vương Bạt khẽ động tâm, có chút nghi hoặc. “Kỳ quái, không phải nói Vạn Thần Quốc quét sạch toàn bộ Hoàng Cực Châu, sao nhiều Tà Thần đến đây mà lại vô ích như vậy?”
Hắn không mong thấy Vạn Thần Quốc tàn phá bừa bãi Hoàng Cực Châu, cứ thế trưởng thành, mà là nghi hoặc vì tình hình thực tế và tin tức mình có khác biệt quá lớn. Tà Thần coi trọng phàm nhân nhất, nhưng Mẫu Thần thà dìm nước cả thành cũng muốn trút giận, đủ thấy khó khăn cỡ nào.
Nghĩ đến đây, hắn khẽ nhúc nhích ý niệm, tượng thần từ dưới đất mọc lên, từ thực hóa hư, nhanh chóng bay ra khỏi thần điện.
Hắn thấy từng Tà Thần to lớn với hình dáng khác nhau đang đứng trên thần điện, người thì trợn mắt, người thì âm trầm nhìn về phía xa. Phía dưới, các tu sĩ Hương Hỏa Đạo cũng phất cờ hò hét trợ uy. Chẳng bao lâu, có vài Tà Thần bị Mẫu Thần gọi tên, trực tiếp bay về phía xa.
Lúc này, những Tà Thần trên thần điện mới lần lượt trở về điện.
Chẳng bao lâu, bên tai Vương Bạt lại vang lên giọng Mẫu Thần, chỉ là lần này giọng nói có thêm vài phần cảm xúc, có vẻ như vẫn còn chú ý đến đám nho sĩ kia: “Âm Thần, ngươi đến điện ta, ta sẽ ban cho ngươi Di Thiên Chi Pháp.”
Trong lòng Vương Bạt lập tức trùng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận