Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 245: Phân hóa, cô lập

Chương 245: Phân hóa, cô lập.
Mấy ngày trôi qua. Toàn bộ Yến Quốc lại lâm vào một sự yên tĩnh kỳ lạ và cổ quái. Vốn dĩ, mong muốn Tam Đại Tông cùng nhau thảo phạt Trấn Linh Cung đã không xảy ra, thậm chí đến bây giờ, Trấn Linh Cung bên kia cũng chậm trễ không hề tung ra tin tức Trương Đạo Bạch đã vẫn lạc. Đương nhiên, cho dù là Vương Bạt cũng có thể thấy được Trấn Linh Cung suy yếu. Thì càng không cần phải nói đến Tam Đại Tông, những người đã có quan hệ đối đầu nhiều năm với Trấn Linh Cung. Vương Bạt cũng thực có chút kỳ quái, vì sao Tam Đại Tông vẫn chưa phát động tiến công. Chỉ có thể suy đoán rằng liệu có phải người của Tam Đại Tông đã nhận ra sự tồn tại của tu sĩ Hương Hỏa Đạo, nên không dám tùy tiện ra tay.
Mà Lý Tể, khi nghĩ đến chuyện vừa gặp phải, không kìm được mà nói ra suy nghĩ của mình: “Thân đạo hữu, hương hỏa đạo tu sĩ này, thật sự tồn tại sao? Ta lại cảm thấy Tam Đại Tông bây giờ đang mượn danh Hương Hỏa Đạo, âm thầm tiêu diệt những tán tu gây nhức đầu. Bởi vì cái gọi là diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, hậu phương an ổn thì Tam Đại Tông mới dám khai chiến với Trấn Linh Cung đúng không? Bằng không, bọn họ không sợ bị tán tu thừa cơ xông vào hang ổ sao?”
“Cái này... Cũng không thể nào chứ?” Vương Bạt chần chờ nói. Hắn thì lại không nghĩ như vậy, bởi vì hắn cực kỳ khẳng định, bên trong Yến Quốc có tu sĩ Hương Hỏa Đạo. Đương nhiên, những gì Lý Tể nói cũng có khả năng, Tam Đại Tông vừa diệt trừ Hương Hỏa Đạo vừa tiện thể giải quyết những nỗi lo về sau, cũng là chuyện đương nhiên.
Lý Tể lại lắc đầu: “Chiêu này ta nghe qua không ít rồi, hoàng tộc và các thế gia bên Đại Sở đều làm như vậy. Mấy tông môn Yến Quốc này… Hừ!” Trong giọng nói, không giấu được sự chế giễu lạnh lùng đối với tông môn Yến Quốc. Chuyện này cũng bình thường, dù sao không lâu trước đây hắn vừa chịu thiệt thòi mà.
Bất quá, hai người cũng không nói nhiều về vấn đề này, sau khi tán gẫu vài câu, Vương Bạt liền giao cho Lý Tể mười phần “Linh Kê tinh hoa” của tháng này.
“Đạo hữu ở cái Yến Quốc này, vẫn nên cẩn thận hơn mới phải.” Trước khi đi, Lý Tể nói một câu từ tận đáy lòng.
Vương Bạt có chút trầm mặc, chợt cười đưa Lý Tể ra khỏi thành. Nhìn bóng dáng Lý Tể biến mất ở chân trời, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt.
“Thân đại sư, cũng chính là ngài mở lời, nếu không bây giờ muốn ra ngoài Vĩnh An Thành này cũng không dễ.” Tu sĩ tông môn canh giữ cửa thành lộ ra nụ cười nịnh nọt nói.
Vương Bạt mỉm cười, tiện tay ném ra một bình Linh Kê tinh hoa nhất giai có độ tinh khiết hơi thấp, lập tức khiến cho các tu sĩ thủ vệ kinh hô. Hắn không để ý đến những người này, có chút trầm ngâm một lát sau, hắn lặng lẽ ẩn nấp thân hình, trong thành tìm được vị đại sư am hiểu chế tạo Thiên Lôi Tử Mễ.
“Ta muốn Thiên Lôi Tử nhị giai, càng nhiều càng tốt.” Mễ đại sư là một lão giả tóc trắng phơ, đeo một cặp kính đơn phiến pháp khí. Ông kinh ngạc nhìn Vương Bạt. Bất quá Vương Bạt cố ý dùng Âm Thần chi lực thay đổi dung mạo thân hình và khí tức, nên ông căn bản không nhìn ra thân phận của Vương Bạt. Ngay sau đó hờ hững nói: “Một viên Thiên Lôi Tử nhị giai hạ phẩm là năm khối linh thạch trung phẩm, trung phẩm thì…”
“Ta muốn Thiên Lôi Tử cực phẩm nhị giai.” Vương Bạt trực tiếp cắt lời: “Có bao nhiêu lấy hết bấy nhiêu.”
Nghe Vương Bạt nói, Mễ đại sư lần này mới rốt cục nghiêm túc nhìn Vương Bạt một cái. Chợt do dự một chút, lúc này mới từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mười chiếc hộp.
“Một viên Thiên Lôi Tử cực phẩm nhị giai hai mươi khối linh thạch trung phẩm.”
“Mỗi hộp hai mươi viên, tổng cộng 200 viên.”
“Đây là toàn bộ tích lũy của lão phu.”
Vương Bạt trực tiếp ném cho đối phương bốn mươi khối linh thạch thượng phẩm. Sau đó, hắn lại đến chỗ Tân đại sư am hiểu chế tác phù lục, mua một loạt phù lục cực phẩm nhị giai. Chợt về đến phủ đệ của mình.
“Sư muội, cái này muội cầm.” Vương Bạt đem Thiên Lôi Tử và các loại phù lục vừa mua được giao hết cho Bộ Thiền. Với tu vi nội tình của hắn, lại có linh thú trợ giúp. Dưới Kim Đan, chí ít ở Yến Quốc, e là không có mấy người là đối thủ của hắn. Nên hắn cũng không lo lắng cho bản thân mình, chỉ lo lắng cho Bộ Thiền. Lúc này Yến Quốc vẫn có vẻ an bình, thế nhưng Vương Bạt có thể cảm nhận rõ ràng được, đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão táp mà thôi. Mà Vũ Vân càng kìm nén lâu, lúc phóng thích sẽ càng thêm kinh hãi.
Lại qua hai ngày. Bầu không khí trong Vĩnh An Thành càng trở nên khẩn trương hơn. Việc phòng thủ ở cửa thành cũng trở nên nghiêm ngặt hơn. Thậm chí bắt đầu chỉ được vào không được ra. Mà các tu sĩ tông môn đến bắt người trong thành cũng càng ngày càng nhiều. Khắp đầu đường cuối ngõ, đều có thể thấy các tu sĩ tông môn, dưới sự dẫn dắt của vài tán tu, trực tiếp xông vào nhà các tán tu, cưỡng ép bắt người đi. Các tán tu thì lại tấn công và báo cáo lẫn nhau. Thậm chí còn xảy ra tình huống tu sĩ tông môn không đủ dùng.
Ban đầu, đại bộ phận tán tu đều không để ý. Thậm chí có một số người sau khi nhận được linh thạch thưởng còn càng thêm kích động và hưng phấn. Nhưng mà theo ngày càng có nhiều tán tu bị bắt đi, nhà cửa bỏ trống càng nhiều, cuối cùng trong số tán tu cũng có một bộ phận đã nhận ra sự không thích hợp.
“Đây là âm mưu!”
“Trong thành căn bản không có tu sĩ Hương Hỏa Đạo nào!”
“Mấy tu sĩ tông môn này, bọn chúng là muốn từng bước xâm chiếm chúng ta!”
“Chúng ta nhất định phải lập tức trốn đi!”
Những tán tu này nhanh chóng liên hợp, dự định thừa dịp tu sĩ tông môn ở cửa thành thay ca, xông thẳng ra ngoài. Nhưng mà kế hoạch này còn chưa kịp thực hiện thì đã bị một tên vụng trộm dẫn các tu sĩ của Tam Đại Tông đến chặt đứt.
“Kẻ này âm thầm cổ động tán tu chúng ta đối đầu với Tam Đại Tông, hơn phân nửa chính là người của Hương Hỏa Đạo! Bắt hắn lại!”
Rất nhanh, đám tán tu có ý định chạy trốn khỏi Vĩnh An Thành không còn một mống, toàn bộ đều bị bắt.
“Ngươi bán đứng chúng ta! Ngươi lại muốn làm chó cho Tam Đại Tông! Ngươi chết không yên lành!” Một tán tu bị bắt giận dữ mắng tên tán tu đã tiết lộ bí mật. Lại dẫn đến sự cười nhạo của tán tu kia: “Làm chó thì có gì không tốt?”
“Ta không muốn sống những ngày giấu đầu lòi đuôi như trước đây, trải qua thời gian bữa hôm lo bữa mai. Báo cáo các ngươi, ta liền có thể đạt được lượng lớn linh thạch! Nói không chừng còn có thể trở thành người của Tam Đại Tông!”
“Chỉ trách chính các ngươi quá ngu!”
Đám tán tu này rất nhanh bị các tu sĩ tông môn mang đi. Chỉ để lại một hiện trường hỗn loạn, và... Vương Bạt đang đứng trước cửa phủ đệ chứng kiến cảnh tượng này. Ánh mắt Vương Bạt nặng nề. Hắn bắt đầu nhận thức được, phỏng đoán của Lý Tể e là đúng. Tam Đại Tông đang mượn cái lý do Hương Hỏa Đạo này, thông qua việc cổ vũ các tán tu báo cáo lẫn nhau, cô lập và phân hóa nhau, từ đó dễ dàng đạt được mục đích thanh trừ các nhân tố không ổn định trong số tán tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận