Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 416: Thiên mệnh (1)

Phanh! Một cái hình thù kỳ quái, thân cao gần bằng người, có mặt và tay chân quái dị màu đen từ tay áo của một Nguyên Anh Ma Tu bay ra, ầm một tiếng rơi xuống! Trong nháy mắt dấy lên sóng lớn kinh người. Từ trên người nó, những thân thể tựa tiên nữ rải hoa, bắn tung tóe ra bốn phía trong biển. Cùng lúc đó. Một vị Nguyên Anh Ma Tu khác vung tay. Một lá cờ vải quỷ dị đầy những hoa văn đỏ máu đột nhiên bay ra, nặng nề rơi xuống biển, ra sức lay động! Mặt nước biển phía dưới ngay lập tức bị tách rời ra. Còn vị Nguyên Anh Ma Tu thứ ba thì cùng lúc đó lấy ra một cái bát sứ trắng, bên trong đựng đầy chất lỏng máu tươi sền sệt đang lay động. Hắn cắm vào, thấm huyết thủy, trong miệng lẩm bẩm đồng thời, các ngón tay cấp tốc vẽ lên không trung một mạng lưới lớn. Mạng lưới màu máu kia ngay lập tức trở nên chắc chắn, chụp xuống phía dưới! Chỉ trong khoảnh khắc, ba vị Nguyên Anh Ma Tu đã phối hợp ăn ý để ra tay. Nhưng đúng vào lúc này. Trong chỗ nước biển vừa bị tách ra, đột nhiên một bóng người đỏ ngòm bắn ra, giống như mũi tên lao thẳng tới Nguyên Anh tu sĩ đang vẽ lưới! Vị Nguyên Anh Ma Tu vẽ lưới kia mặt không chút kinh hoảng, ngược lại cười lạnh một tiếng: "Giương đông kích tây... Cũng khá đó chứ!" Tấm lưới máu vừa chụp xuống lập tức chuyển hướng, nhanh chóng co lại, với tốc độ còn nhanh hơn chụp vào bóng người đỏ ngòm kia! Bóng người đỏ ngòm dường như không ngờ rằng đối thủ đã chuẩn bị trước, trong nháy mắt đã bị huyết võng bao trùm kín mít. Trên mặt ba vị Nguyên Anh Ma Tu liền nở nụ cười: "Dù ngươi có gian xảo như quỷ, cũng phải... Chết đi!" Huyết võng khép lại bóng người đỏ ngòm, kết quả chỉ là một cái áo khoác rách tả tơi, dính đầy máu. Trên đó, nồng nặc tinh nguyên khí huyết tan không ra, dưới sự trói buộc của huyết võng, nhanh chóng tiêu tán. "Bị lừa rồi!" Nhìn thấy cái áo khoác đầy máu này, ba người trong lòng đều có cảm giác bực bội xấu hổ! Ngay tại lúc đó. Bành! Một bóng người đỏ ngòm với tốc độ nhanh hơn gấp ba xông ra khỏi nơi nước biển bị tách, lướt nhanh trên mặt biển. Chỉ có điều kỳ lạ là, lần này ba vị Nguyên Anh Ma Tu lại trơ mắt nhìn thân ảnh kia rời đi, mặt ai cũng mang theo một chút bình tĩnh ung dung. Ngay lúc thân ảnh kia sắp trốn xa. Dị biến xuất hiện! Hưu hưu hưu! Trong nước biển, vô số thân thể như xúc tu, từ bên dưới nước biển lặng lẽ đâm ra! Tiếp theo sau đó, con quái vật màu đen mọc đầy mặt người và tay người từ dưới đáy biển sâu trồi lên mặt nước. Sóng biển cuộn trào! Bất ngờ, với thế mạnh đánh vào thế yếu, vô số thân thể trong nháy mắt đâm xuyên qua bóng người đỏ ngòm kia! “Không, không đúng!” Sắc mặt của ba vị Nguyên Anh Ma Tu đột nhiên thay đổi! Bởi vì thân ảnh được huyết khí bao bọc kia rõ ràng chỉ là một bộ quần áo mỏng manh khác. Bị vô số thân thể quái vật màu đen đâm thủng, vỡ thành vô số mảnh vụn, bay lả tả trên mặt biển rồi rơi xuống. "Người đâu? Hắn ở đâu?!" Ba vị Nguyên Anh Ma Tu lúc này mới ngơ ngác ra! “Lão phu ở đây!” Một tiếng quát lớn, đột ngột vang lên từ phía sau bọn họ! Ba vị Nguyên Anh Ma Tu giật mình! Bọn hắn thậm chí không kịp quay người, thần thức ngay lập tức đã nhận ra nguy hiểm giáng xuống. Nhưng vẫn là không kịp né tránh! Sau một khắc. Một bóng người cởi trần, râu tóc bạc trắng được bao phủ trong hơi nước màu máu giống như một ngôi sao băng, lao thẳng vào thân một vị Nguyên Anh Ma Tu! Thời gian, dường như ngưng đọng trên khuôn mặt ba vị Nguyên Anh Ma Tu. Hoặc là ngưng đọng trên khuôn mặt tuy đã dốc toàn lực nhưng vẫn lộ vẻ mệt mỏi của lão giả. Răng rắc! Nguyên Anh Ma Tu bị đánh trúng, bảo quang pháp khí trên người trong nháy mắt vỡ tan! Pháp khí phòng ngự cực phẩm tam giai, từng mảnh rơi ra khỏi người hắn. Hơn mười lá bùa hộ mệnh, vừa lóe sáng đã tắt. Chỉ còn lại một tấm bùa chú cuối cùng, tuy đã bị đánh trúng và trở nên ảm đạm, nhưng vẫn còn cố gắng duy trì chút ánh sáng cuối cùng, bảo vệ vị trí đan điền của Nguyên Anh Ma Tu kia. Ở phía trước tấm bùa chú, dừng lại bàn tay khô quắt, tựa như đã được ma luyện qua vô số năm tháng, tựa như một lưỡi đao của lão giả. Nhưng bàn tay đó, lại không tài nào tiến thêm được một bước. Trong mắt lão giả, lóe lên một tia tiếc nuối sâu sắc! Một chút nữa. Chỉ thiếu một chút nữa thôi! Chỉ cần một chút nữa thôi, hắn có thể đánh tan phòng ngự của người này, tiêu diệt Nguyên Anh, để người này trở thành thành tựu có một không hai cuối cùng trong đời hắn! “Thiên mệnh, thiên mệnh... Cuối cùng vẫn không thuộc về ta sao?” Gió biển thổi tung mái tóc bạc trắng xốc xếch của lão, thêm vào đó vài phần bi thương của một kẻ kiêu hùng nhưng lại đi đến đường cùng. Trong lòng ông, một tiếng thở dài sâu thẳm. Mà vị Nguyên Anh Ma Tu chỉ cách hắn có một gang tay lúc này mới phản ứng kịp, ra sức điều động pháp lực đánh tới đối phương, đồng thời nhanh chóng rút lui. Trên mặt lúc này mới hiện lên vẻ hoảng sợ và kinh hãi! “Giết! Giết người này!” Lão giả sức đã cạn, dưới tình huống nguy cấp căn bản không thể né tránh, lập tức bị đánh trúng. Cơ bắp vốn còn cường tráng trên người ngay lập tức teo tóp lại. Chỉ là nhục thể của hắn quá mức cường hãn, cho dù là một kích giận dữ của một Nguyên Anh Ma Tu, vẫn không cách nào đánh tan được. Chỉ đánh cho hắn miệng liên tục thổ huyết, bay ngược về phía sau! Mà rất nhanh, hai vị Nguyên Anh Ma Tu khác cũng lập tức ra tay. Nhưng dù đến lúc này, cho dù hắn đã cảm nhận rõ ràng cơ thể mình không còn một mảnh xương nào là hoàn chỉnh, thì trong mắt lão giả vẫn không hề có một chút nào nhụt chí hay muốn từ bỏ. "Ta không thể chết được!" "Ta còn chưa báo thù!" Giữa không trung, hắn cố gắng lấy một hơi, đột ngột quay người, mượn lực từ một chưởng nộ lực vừa rồi của Nguyên Anh Ma Tu, cấp tốc hướng về phía xa gấp gáp chạy đi. Tránh khỏi đòn tấn công của hai người kia. Mũi chân khẽ chạm vào mặt biển, vượt xa tốc độ bình thường bộc phát xuống, một bước đi xa mấy ngàn trượng! Chỉ là mỗi một động tác, đều như vô số con dao nhỏ đang ra sức khoét vào huyết nhục, trên xương cốt của hắn. Trong khi thở, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng máu huyết đang nhanh chóng tan rã trong mạch máu của mình... Nghe được phía sau ba đạo tiếng gió xé không nhanh chóng đuổi theo, cùng những tiếng thét giận dữ ngày càng tới gần, nhưng dần dần trở nên mơ hồ… "Không tốt! Ý thức của ta sắp không chống đỡ được!" Lão giả trong lòng run lên! Cố gượng tinh thần, cắn chặt răng, lại phát hiện răng cũng bắt đầu lung lay. "Chẳng lẽ, hôm nay ta sẽ chết ở trên biển này?" Cho dù ý chí của lão giả đã cường hãn đến cực hạn, giờ phút này trong lòng vẫn không khỏi nổi lên suy nghĩ tuyệt vọng như vậy. Mọi thứ trước mắt bắt đầu lung lay, mơ hồ, âm thanh cũng lại lần nữa trở nên xa xăm… “Không được! Ta không thể chết ở đây, ta tuyệt đối không thể chết ở đây, Văn Nhân, mẹ….” Đột nhiên, trong sóng biển, hắn bất ngờ nhìn thấy một điểm đen, ở trong biển theo gió vượt sóng, tốc độ tăng lên rất nhanh! "Cái đó, đó là…."
Bạn cần đăng nhập để bình luận