Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 338: Cha Kim Đan lợi hại a (1)

Mây đen trên đỉnh Thiếu Dương Sơn một chỗ trên không trung hội tụ. Ẩn ẩn có một cảm giác bị đè nén, tràn ngập toàn bộ Thiếu Dương Sơn. Các tu sĩ bốn phía nhìn sắc trời âm trầm, trên mặt lại đều không có cảm xúc gì ngoài ý muốn, tựa hồ đã quen thuộc với điều này. Tu sĩ trông coi bí cảnh lại nhịn không được đi ra, khách khí nói với một tu sĩ: "Vị đồng môn này, nếu muốn Độ Kiếp thì làm phiền mau chóng trở về đỉnh núi của mình hoặc là tiến đến 'Thiên Cấp Phong' để thực hiện, đừng ảnh hưởng đến các đồng môn khác trên Thiếu Dương Sơn..."
Từ trong bí cảnh đi ra, vị tu sĩ có vẻ tang thương nghe vậy, lập tức sững sờ. Lập tức ho khan một tiếng, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Không sai, ta xác thực muốn Độ Kiếp để thành tựu Nguyên Anh..."
Tu sĩ Kim Đan trông coi bí cảnh nghe được lời này, lập tức nhịn không được nhìn hắn một cái, lập tức miễn cưỡng duy trì vẻ tươi cười, ngữ khí lại thêm một tia không kiên nhẫn, qua loa nói: "Ừ, ta biết, ta biết, nhưng phiền ngươi mau trở về, nhờ sư trưởng bảo hộ Độ Kiếp, nếu không theo quy củ, có thể sẽ có hộ pháp xuất thủ cưỡng ép đuổi ngươi ra khỏi Thiếu Dương Sơn, hoặc là thông báo sư trưởng đến đưa đi..."
Tu sĩ kia liên tục gật đầu, đồng ý nói: "Vâng, lần này ta tốn hơn một vạn công huân, dùng công huân để gia tốc tu hành quả thật hơi lãng phí, bất quá cũng xem như không phụ kỳ vọng, xông lên Nguyên Anh, một khi vượt qua kiếp này, Nguyên Anh của ta nói ít cũng là Trung Tam Phẩm Nguyên Anh..."
Tu sĩ Kim Đan trông coi bí cảnh thấy mây đen trên bầu trời càng ngày càng ngưng tụ, thanh thế cũng càng kinh người, mà đối phương vẫn không có ý rời đi, đành phải bất đắc dĩ hơi chắp tay: "Đắc tội."
Nói rồi, một đạo truyền âm phù liền phóng ra. Chỉ một lát sau, một bóng dáng tu sĩ Nguyên Anh tiền kỳ đang bành trướng khí tức hùng hậu liền từ xa cấp tốc bay đến. Gió lớn thổi ào ào, từ xa đã có tiếng thét xé gió. Chỉ trong nháy mắt, một tu sĩ tráng kiện mắt báo đầu tròn đã rơi xuống trước mặt tu sĩ tang thương còn chưa kịp phản ứng, không nói bất kỳ lời nào thừa thải, phất tay áo một cái, liền trực tiếp bao lấy hắn. Sau đó nhìn về phía tu sĩ Kim Đan trông coi bí cảnh, trầm giọng nói: "Đây là ngọn núi nào?"
Tu sĩ Kim Đan cũng không dám lơ là, lật ra ghi chép mình làm trước đó, vội vàng trả lời: "Bẩm Kiển hộ pháp, là 'Tiên Cô Phong'..."
"Thảo nào."
Tu sĩ Nguyên Anh họ Kiển gật đầu, nhìn mây đen trên bầu trời đã rộng gần nửa mẫu, sắc mặt hơi trầm xuống, sau đó cấp tốc mang theo tu sĩ tang thương bên cạnh hướng dãy núi xa xôi bay đi. Thấy cảnh này, tu sĩ Kim Đan trông coi bí cảnh nhịn không được lắc đầu. Mà cảnh tượng này cũng lọt vào mắt Vương Bạt, người vừa mới từ bí cảnh Văn Hương đi ra. Chỉ là giờ phút này, hắn lại có chút kinh ngạc. Không khỏi kinh ngạc nhìn về phía tu sĩ Kim Đan trông coi bí cảnh, hiếu kỳ hỏi: "Xin hỏi Lư Chấp Sự, đây là tình huống như thế nào?"
"Ha ha, ra rồi à... Không có gì, ở bên này bí cảnh tu hành, rất thường gặp."
Tu sĩ Kim Đan trông coi bí cảnh thấy Vương Bạt, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, liền giải thích: "Bí cảnh tu hành, tốc độ nhanh hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng tu pháp không tu tâm, có được pháp lực quá nhanh, rất dễ làm người tu hành dâng lên sự táo bạo và kiêu ngạo, nếu đúng lúc người này trước đó tu hành khó mà tiến thêm, kết quả lại ở đây thuận lợi đột phá bình cảnh, thì lại càng dễ mất đi sự khống chế với đạo tâm..."
"Vừa rồi cái đồng môn Tiên Cô Phong kia, bọn họ dựa vào việc ăn một loại linh cô đặc thù, lấy ảo tu chân, đạo tâm dễ mất, trước kia cũng có mấy lần tình huống như vậy... Bất quá thật ra không chỉ Tiên Cô Phong, rất nhiều tu sĩ đạo tâm không vững, từ bí cảnh đi ra, ít nhiều đều sẽ có chút thất thố." (Tiên Cô Phong giống như chơi chất kích thích, sinh ảo giác vãi xD)
"Ta trước kia còn gặp một vị đồng môn, ra bí cảnh liền trần truồng bay lên... Thật là làm tổn hại phong hóa."
Lư Chấp Sự trông coi bí cảnh nhịn không được lắc đầu cảm thán, dường như đang nhớ lại một vài hình ảnh không mấy đẹp đẽ. Sau đó, hình như có ý tứ sâu xa nói: "Cho nên vạn sự có lợi có hại, tu hành tốt nhất vẫn là đi từng bước một, cước đạp thực địa, thì tốt hơn."
Vương Bạt nghe vậy, cũng hiểu được ý tốt của đối phương, hơi chấp tay, cười nói: "Đa tạ Lư Chấp Sự nhắc nhở."
"Ha ha, tùy tiện nói một chút thôi, không cần để trong lòng... Ngươi còn muốn tiếp tục vào bí cảnh không?" Lư Chấp Sự hỏi.
Vương Bạt có chút cảm nhận được trạng thái trong đan điền, khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: "Không cần, cũng không khác biệt gì mấy."
Lư Chấp Sự nghe vậy sửng sốt, lập tức hiểu ra, trên mặt nở một nụ cười: "Chúc đạo hữu thuận lợi."
"Đa tạ."
Vương Bạt cười chắp tay thi lễ. Nói xong, đột nhiên rời đi. Khoảng chừng nửa nén hương. Vương Bạt ngồi xếp bằng trên đỉnh Vạn Pháp Phong, chậm rãi điều động kim dịch không thành hình đang ẩn ẩn ngưng tụ trong đan điền. Trên không Vạn Pháp Phong, sắc trời cũng từ từ tối sầm. Từng sợi vân ti lặng lẽ ngưng tụ. Bên ngoài Vạn Pháp Phong, trên không trung, Bộ Thiền đang ngự pháp khí phi hành, ôm một bé trai búi tóc hai sừng dê, ánh mắt lộ vẻ sầu lo mà nhìn thân ảnh trên đỉnh Vạn Pháp Phong.
"Mẹ, tên kia sao còn chưa ra?" Bé trai trong ngực nhịn không được nghi ngờ nói. Bé trai có dung mạo giống Vương Bạt đến sáu bảy phần, lại môi hồng răng trắng, giữa hai đầu lông mày tràn đầy linh khí.
Bộ Thiền lại hơi nhíu mày, thấp giọng quát: "Cái gì tên kia, đó là cha ngươi!"
"Dạ."
Bé trai ngoan ngoãn lên tiếng. Gặp ánh mắt của mẹ hoàn toàn đặt trên người kia, nó mới bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Một năm cũng không thấy hai lần, đâu có người cha nào như vậy, thật đáng ghét..."
"Ngươi đang lẩm bẩm gì đó?" Bộ Thiền nhíu mày nhìn. Bé trai lập tức giật mình: "Không có, không có!"
Nó chợt chần chờ nói: "Mẹ... Trên trời cái kia là Lôi Kiếp hả? Tại sao hắn còn chưa ra? Lát nữa coi chừng bị sét đánh trúng."
Bộ Thiền kinh ngạc cúi đầu xuống: "Sao ngươi biết?"
Bé trai lập tức ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Ta từng thấy ở chỗ dì Cố, có một dì xinh đẹp đang ở dưới đám mây kia, nhưng mây trên đầu cha con to hơn của dì đó, con nhớ là mây đó sẽ phun ra sét, sét sẽ đánh lên người dì xinh đẹp đó, quần áo ngực đều bị đánh rách hết..."
Bộ Thiền nhịn không được lại nhíu mày, có chút im lặng, rồi mở miệng nói: "Lần sau, không được đến chỗ dì Cố nữa."
"Hả? Tại sao?!" Bé trai không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Nhưng Bộ Thiền hoàn toàn không để ý đến nó, ánh mắt chợt bị lôi quang ngày càng đậm trên đỉnh Vạn Pháp Phong hấp dẫn. Dù có vô cùng tin tưởng vào Vương Bạt, nhưng lúc này, nàng vẫn không khỏi lo lắng. Nhận thấy mẫu thân đang lo lắng, bé trai do dự một chút, cuối cùng vẫn không dám làm càn, chỉ là trong lòng thầm quyết định.
"Hừ, ta vẫn cứ muốn đến chỗ dì Cố! Mấy dì ở đó rất xinh đẹp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận