Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 417: Hai gặp (1)

Thiên mệnh! Đây là những năm gần đây, Vương Húc duy nhất tin tưởng vững chắc thứ đồ vật. Nếu không không cách nào giải thích, hắn một phàm nhân, chỉ là tùy ý xây cái phòng, liền có thể thu hoạch được hạt châu chí bảo mà đến nay hắn vẫn không mò ra lai lịch. Vì sao ngày đó toàn bộ quốc đô Tây Hải Quốc bị hủy, thây nằm mấy triệu, lại chỉ có hắn còn sống. Càng không cách nào giải thích, những năm này, hắn vô số lần trải qua sinh tử, lại vẫn có thể kiên trì sống đến bây giờ. Bao gồm vừa rồi, trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã trải qua cơn đau nhức kịch liệt mà cả đời chưa từng trải qua, vô số lần cho rằng mình sẽ chết. Nhưng hắn vẫn sống sót. Đồng thời...... sống tốt hơn! Hắn cảm nhận được sức sống trong thân thể lần nữa hồi phục, cảm nhận được trái tim mạnh mẽ nhảy lên, cảm nhận được gió bốn phía lưu động kéo lên hắn. Trước đó, cho dù lực lượng của hắn đã gần đạt tới Nguyên Anh. Nhưng vẫn là không cách nào giống những tu sĩ kia, phùng hư ngự phong. Mà bây giờ, thời khắc này, trừ việc vẫn chưa có pháp lực ra, hắn và tu sĩ đã không có bao nhiêu khác biệt. Nhưng hắn không quên rằng mình có được tất cả điều này, đến tột cùng là bắt nguồn từ ai. “Lạch cạch” Vương Húc rơi xuống boong thuyền. Toàn thân cường tráng. Sau đó không chút do dự quỳ xuống. Giống như bốn mươi, năm mươi năm trước, lần đầu nhìn thấy Tiên Nhân. Hướng về phía Vương Bạt, trùng điệp dập đầu lạy ba cái. Không nói lời nào. Nhưng toàn bộ thuyền thép đều rung chuyển dữ dội dưới ba cái dập đầu này. Nhìn thấy thân ảnh đang quỳ rạp trên đất trước mắt, lại khí huyết bắn ra, như thần như linh, trong lòng Vương Bạt nhất thời vô cùng phức tạp. “Vậy mà thành công......”“Ý chí cá nhân, có thể trái ngược với quy tắc của trời đất sao?”“Với trạng thái của hắn lúc đó, rõ ràng......”Hắn không biết nên miêu tả cảm xúc trong lòng lúc này như thế nào. Vừa cảm thấy vui mừng vì Vương Húc sống lại một đời, nhưng cũng cảm thấy khó lý giải trước cảnh tượng này. Phải biết trước đó, tu sĩ dù chỉ bị tổn thương chút ít, đều rất có thể trực tiếp bạo tạc. Như Tu Di, vì tự đoạn hai tay mà suýt chút nữa nổ tung. Nếu không có hắn quyết đoán bỏ nhục thân, trực tiếp tương hợp với kiếm khí, thì chỉ sợ cũng giống như những tu sĩ thất bại kia. Nhưng mà Vương Húc trước mắt lại trực tiếp phá vỡ quy tắc đó. Rõ ràng chẳng khác nào phấn thân toái cốt, nhưng cố dùng ý chí để tái tạo nhục thân. “Chẳng lẽ là vì Chân Võ Chi Đạo?” Trong lòng Vương Bạt không khỏi nảy ra ý nghĩ như vậy. Ngoài ra, hắn thật sự nghĩ không ra điều gì khác. Đưa tay đỡ Vương Húc dậy. Đồng thời ném cho đối phương một bộ quần áo. Ngước mắt nhìn lại. Lại phát hiện đã không thể nào nhìn ra được khí tức nông sâu trên người Vương Húc nữa. Lúc này, Vương Húc đã mặc quần áo chỉnh tề đột nhiên mở miệng: “Tiên Nhân có bút giấy không?” Vương Bạt khẽ nghi hoặc một chút, nhưng vẫn ném giấy vàng từ trong tay áo ra. Vương Húc lúc này giơ tay lên, một vòng hơi nước huyết sắc hóa từ hư thành thực, ngưng tụ thành một đầu bút lông trong suốt, cấp tốc khắc họa trên giấy vàng. Không bao lâu, từng hình vẽ người nhỏ với tư thế kỳ dị, đã đầy trên giấy vàng. Vương Bạt nhìn lướt qua, phát hiện không khác gì với tư thế mà hắn đã thấy thợ săn kia luyện tập tại Quảng Linh Quốc trước đây. Chỉ là ngoài những tư thế đó, còn kèm theo rất nhiều tâm pháp khẩu quyết. Vương Húc một hơi khắc hơn nửa tờ giấy vàng mới dừng bút. Hai tay nâng lên cao quá đỉnh đầu, đưa cho Vương Bạt. “Đây là......”Tuy rằng trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng hắn vẫn đầy nghi hoặc. Vương Húc trịnh trọng nói: “Tiên Nhân ngày xưa truyền cho ta phương pháp tu hành, Vương Húc mang ân huệ vô tận, Húc khắc ghi trong lòng, ngầm phụng Tiên Nhân làm thầy, thề rằng một ngày nào đó nhất định phải báo đáp Tiên Nhân.” Vương Bạt nghe vậy, khẽ lắc đầu: “Tiện tay giúp đỡ, vốn không cần hồi báo, huống chi ta cũng chưa từng dạy ngươi cái gì, phụng ta làm thầy, không cần nói thêm.” Vương Húc cung kính nói: “Dạ, Tiên Nhân có thể không nhận Húc làm đồ đệ, nhưng Húc không thể không nhớ ân tình của Tiên Nhân.” “Lão sư......”“Hôm nay lão sư lại lần nữa cứu ta, không tiếc đắc tội Nguyên Thủy Ma Tông......”“Sư ân cùng ân cứu mạng, Húc không thể báo đáp.” “Vốn nên đem vật bảo vệ tính mệnh của Húc dâng cho lão sư, chỉ là giờ phút này bảo vật này không có bên người, chỉ có thể trước đem pháp tự ngộ của Húc dâng cho lão sư, ngày khác gặp nhau, Húc sẽ dâng lên trân bảo, để tỏ tấm lòng.” Vương Bạt nghe vậy, không kịp chỉnh lại cách xưng hô của hắn, sắc mặt lộ vẻ xúc động: “Đây là ngươi tự ngộ?” Vương Húc gật đầu, chần chờ một chút vẫn nói: “Mượn nhờ chí bảo, khổ ngộ hơn bốn mươi năm, hao tâm tổn sức quá độ, dầu hết đèn tắt...... Vì không cần linh căn, phàm nhân có nghị lực đều có thể học, trong đó lại dung nhập rất nhiều võ học của phàm nhân, nội dung trong «Tráng Thể Kinh», cho nên được ta đặt tên là “Chân Võ”, môn công pháp này cũng chính là «Chân Võ Kinh».”“Hy vọng lão sư có thể nhận lấy......”“Chân Võ Kinh...... Chân Võ Kinh...... Ngươi, chính là Chân Võ Chi Tổ đã bị Ma Tông tiêu diệt?” Nhớ tới tên công pháp này, thần sắc Vương Bạt hoảng hốt, dường như nhớ tới điều gì, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt thậm chí trong khoảnh khắc lóe lên một tia sát ý. Vương Húc dường như nhận ra điều gì, sắc mặt hơi sẫm lại, sau đó khôi phục bình thường: “Nếu trên đời này không có cái thứ hai gọi là Chân Võ Chi Tổ, vậy thì, lời lão sư nói không sai.” Dù trong lòng sớm đã xác định tám chín phần, nhưng khi nghe được câu trả lời trong dự đoán từ miệng Vương Húc, Vương Bạt vẫn không khỏi kịch chấn trong lòng. Hít sâu một hơi, hắn đột nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi!” Vương Húc khẽ giật mình: “Lão sư......” “Đi!” Vương Bạt chắp tay sau lưng, nhắm mắt lại: “Nhân lúc hiện tại ta còn chưa hối hận! Lập tức đi!” Vương Húc muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Vương Bạt đã nhắm mắt, trên mặt lóe lên một vẻ trầm thấp, nhưng lập tức biến thành vẻ kiên nghị. Tình huống như vậy, hắn sớm đã đoán trước. Hắn vốn có thể giấu giếm. Chỉ là hắn vẫn không muốn lừa gạt người duy nhất trên đời này mà hắn còn có thể tin tưởng. Hắn không cần phải nói thêm nữa, lần nữa quỳ xuống. Lại dập đầu ba cái. Lập tức quay người. Nhưng đúng lúc chuẩn bị rời đi. Chợt nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh: “Dừng lại!” Vương Húc ngẩn người, rồi lại xoay người lại. Thấy Vương Bạt mặt lạnh như nước, đi thẳng đến trước mặt hắn, giơ tay lên. Trong mắt Vương Húc, không khỏi lóe lên một tia ảm đạm. Nhưng rất nhanh đã bình thản đứng lên: “Mệnh của đệ tử do lão sư cứu, nếu lão sư muốn thu hồi, đệ tử vẫn cảm tạ lão sư.” Hoàn toàn buông lỏng hết mọi phòng bị. Vương Bạt lại không để ý đến điều đó. Đột nhiên đặt tay lên cánh tay hắn. Vương Húc rất nhanh lộ vẻ nghi hoặc. Không xuất hiện đòn chí mạng như dự đoán. Ngược lại cảm giác được đối phương đã thu tay lại. “Lão sư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận