Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 759: Phong mang (1)

“Ân Đạo hữu, còn có gì tốt mà do dự? Chỉ cần giao ra người đã mưu hại hai vị đạo hữu kia, chúng ta tự nhiên sẽ lập tức rời đi, tuyệt không có nửa điểm ý kiến khác.” Khoảng không trong vực sâu, giọng của thanh niên áo xanh vang vọng. Xung quanh, từng bóng tu sĩ trong u ám như ẩn như hiện, khí thế phong tỏa, chỉ chờ có chút gì khác thường là sẽ lập tức căng thẳng! Thanh niên áo xanh, lão giả tóc trắng, nữ tử trẻ tuổi, cùng với hơn hai mươi vị Độ Kiếp khác, đều lơ lửng giữa không trung, nhìn Ân Thị tu sĩ từ xa. Trước vách đá, Ân Thiên Chí mặt mày u ám, dường như đang rất xoắn xuýt. Còn Ân Thị Nhị Tổ bên cạnh thì rốt cuộc không nhịn được, tiếng như muỗi kêu truyền vào tai Ân Thiên Chí: “Đại Tổ, hay là chúng ta giao hắn ra đi, dù sao hắn vẫn chưa......” Nghe được Nhị Tổ khuyên nhủ, mắt Ân Thiên Chí như thể đã hạ quyết tâm, nhìn ba vị tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ trước mặt, hơn hai mươi vị tu sĩ Độ Kiếp, cùng những bóng người như ẩn như hiện ở xa xăm hơn, lộ ra một vòng vẻ trầm lạnh, chợt ngắt lời: “Việc này không cần bàn nữa!” Nhị Tổ ngạc nhiên: “Nhưng mà......” Ánh mắt Ân Thiên Chí lạnh lùng, im lặng đảo qua bốn phía. Giọng nói không hề che giấu, mang theo một chút thấu rõ tất cả sự việc cùng tỉnh táo: “Phàn Vũ Tiên và Hoan Linh Thánh Nữ chết chỉ là một cái cớ...... Đến nhiều người như vậy, ngay cả Điền Quy Dã của Vạn Ma Cung cũng tới, ngươi cho rằng bọn chúng chỉ vì một hung thủ không hề tồn tại mà đến sao? Bọn chúng hôm nay căn bản không có ý định bỏ qua cho Ân Thị chúng ta!” “Đây là muốn tiêu diệt Ân Thị chúng ta!” Lời vừa nói ra, Nhị Tổ cùng những tộc nhân Ân Thị khác đều biến sắc! Những vị tu sĩ Độ Kiếp từ các thế lực Kim Thủy Đỗ, Long Hành Phủ, Ngọc Đường Phủ được mời đến trợ chiến cũng cảm thấy nặng nề trong lòng, nhìn ngó xung quanh, mơ hồ phát giác ra mình chỉ sợ đã bị Linh Nguyên Phủ, Huyễn Không Giới, và Vạn Ma Cung chơi xỏ. Các thế lực ở Chương Thi Chi Khư vốn hay có chuyện lôi kéo nhau. Nếu ngươi mạnh, ta sẽ liên hợp người khác để suy yếu ngươi. Nếu ngươi yếu đi, cũng sẽ có một đám người yếu hơn đến liên minh với ngươi, cùng nhau áp chế người mạnh hơn. Bằng cách này duy trì sự cân bằng vi diệu, tuyệt đối không để một nhà phát triển an toàn, cũng rất khó có chuyện một nhà bị đào thải hoàn toàn. Nếu những thế lực trong Khư kia mạnh lên, cũng sẽ gặp phải sự liên thủ của mười một nhà thế lực lớn để tấn công. Cuối cùng dẫn đến kết quả là thực lực của các tu sĩ đứng đầu của các phe phái không chênh lệch nhau nhiều. Đây cũng là quy tắc ngầm giữa mười một nhà thế lực ở Chương Thi Chi Khư, cũng nhờ đó mà mười một nhà này mới có thể duy trì việc khống chế lâu dài đối với từng cửa vào các không khiếu. Trước đó bọn họ vốn cũng cho là như vậy, nên mới vui vẻ đến hóng gió thu, xem náo nhiệt, tiện thể dò xét thực hư Ân Thị, Linh Nguyên Phủ và Huyễn Không Giới. Nhưng tình hình trước mắt, từ khi Cung chủ Vạn Ma Cung xuất hiện, đã rõ ràng trở nên mất kiểm soát một cách điên cuồng! Còn bọn họ đã lên thuyền giặc, bây giờ cho dù có đào ngũ quay sang trợ giúp Ân Thị, cũng chưa chắc đã là đối thủ của ba nhà tu sĩ đã có chuẩn bị. Giữa không trung, lão giả tóc trắng trầm mặc không nói, nữ tử trẻ tuổi của Huyễn Không Giới lại "Cười hì hì" nói: “Hì hì, đây chính là do Ân Thị ngươi chủ động phá hỏng ước định trước đây, nếu ngươi không giao kẻ xấu ra, thì đừng trách chúng ta.” Thanh niên áo xanh cũng mỉm cười, từng bước hướng dẫn: “Ân đạo hữu, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta nói ta chỉ là thấy chuyện bất bình nên mới đến chủ trì công đạo thôi, đạo hữu chỉ cần giao hung thủ ra, mọi chuyện dễ nói.” Ân Thiên Chí mặt lạnh như băng, không hề lay động, lạnh lùng nói: “Không cần nói nhiều, ta chỉ thấy lạ một chút, Vạn Ma Cung ngươi chiếm giữ mắt trái nhãn khiếu, cách khiếu của ta còn xa hơn so với Linh Nguyên Phủ và Huyễn Không Giới, cho dù Linh Nguyên Phủ và Huyễn Không Giới hôm nay diệt Ân Thị của ta, ngươi có thể có được lợi ích gì chứ?” Ánh mắt hắn khẽ chuyển, đảo qua lão giả tóc trắng đang ngưng mặt, cùng nữ tử trẻ tuổi, lại đảo qua những tu sĩ còn lại, giọng nói dần dần lớn lên: “Hôm nay Ân Thị không còn, sau này Vô Thượng Chân Phật xâm lấn, các ngươi, sẽ có lợi ích gì sao?” Mọi người đều khẽ trầm mặt xuống. Nhất là các tu sĩ của Kim Thủy Đỗ, càng lộ vẻ muốn rút lui. Ngay lúc bầu không khí ngưng trọng, thanh niên áo xanh bỗng nhiên than nhẹ một tiếng: “Xem ra Ân đạo hữu không có ý định muốn cùng giải quyết.” Quay đầu nhìn lão giả tóc trắng và nữ tử trẻ tuổi, khẽ cười nói: “Hai vị, thế nào? Nếu hai vị không có ý kiến gì, vậy ta cũng không nói thêm gì nữa, liền dẫn người về.” Trong mắt lão giả tóc trắng lóe lên vẻ do dự. Trong đôi mắt hạnh của nữ tử trẻ tuổi cũng lộ ra một tia quả quyết và lạnh lùng, “Cười hì hì” nói: “Hì hì, nếu Ân đạo hữu không muốn giao người này, vậy chúng ta đành phải tự mình đi vào Ân Khư Đạo Tràng xem thử thôi.” Thanh niên áo xanh vỗ tay cười, nhìn về phía lão giả tóc trắng: “Vậy Phàn đạo hữu thì sao?” Lão giả tóc trắng chỉ hơi do dự một chút liền gật đầu nói: “Thù của Vũ Tiên, không thể không báo!” “Tốt!” Thanh niên áo xanh cười lớn một tiếng, lập tức nhìn Ân Thiên Chí, mặt đột ngột trầm xuống: “Ân đạo hữu, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, người này, ngươi giao hay là không giao? Nếu không giao, Vạn Ma Cung tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn.” Ân Thiên Chí giờ phút này lại thản nhiên, bình tĩnh nói: “Các ngươi cần gì tìm cái cớ như vậy để che mắt?” “Ta giao ra một người, ngươi nói không phải, ta lại phải giao nữa, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao? Muốn chiến thì chiến, Ân mỗ tung hoành Chương Thi Chi Khư nhiều năm như vậy, chưa từng sợ các ngươi!” Chỉ là dù nói vậy, nhưng sau lưng đám người Ân Thị đều mang vẻ bi phẫn, mắt lộ rõ quyết tâm muốn chết. Thanh niên áo xanh thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Đạo hữu kiên quyết như vậy, vậy thì đừng trách chúng ta.” Câu nói kia như thể một tín hiệu, Giới chủ Huyễn Không Giới, nữ tử trẻ tuổi bước ra, giọng nói cười hì hì bỗng nhiên vang lên bên tai mọi người: “Hôm nay sẽ san bằng Ân Thị các ngươi......” “Chậm đã.” Ngay lúc này. Trong dòng lũ Hỗn Độn Nguyên Chất đang ngưng đọng bất động ở phía trên, lại bỗng nhiên từ xa truyền đến một giọng nói trầm tĩnh ôn hòa. Nghe được giọng nói này, những người còn lại không rõ sự tình, vô ý thức ngẩng đầu nhìn. Ân Thiên Chí lại bỗng dưng khẽ động, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Những người phía sau như Ân Bồng Lai và Nhị Tổ lại càng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận