Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 318: Tụ hợp (1)

“Lần này là thật sự tin rồi.” Vương Bạt vội vàng nói. Chuyện khác có thể ngụy trang, nhưng Tịch Vô Thương, một thân pháp lực bành trướng độc nhất vô nhị này không thể làm giả được. Tịch Vô Thương khẽ lắc đầu, đối với vị Vương sư đệ này cẩn thận, thật sự là đã khắc sâu vào nhận thức rồi. “Cũng không biết sao lại cẩn thận như vậy, so với vị Diêu Sư Bá theo lời đồn, có vẻ hoàn toàn khác...” Chỉ là vô ý thức, hắn liếc nhìn vết tích mà Vương Bạt lùi lại phía sau. Khi nhìn thấy chỉ cách có vài bước, con ngươi hắn hơi co rút lại! Thuần Nguyên Phong được biết đến nhờ pháp lực rộng lớn hùng hậu, đường lối tu luyện là dùng khí thế huy hoàng chính diện áp người, nhất lực phá vạn pháp. Pháp lực của nó tự phát hộ thể, tuy không mạnh bằng khi hắn toàn lực thi triển, nhưng cũng có hai ba thành uy lực. Vậy mà dù thế, lại chỉ buộc lui Vương sư đệ mấy bước... “Vị Vương sư đệ này thực lực, xem ra mạnh hơn ta nghĩ... Nếu giao đấu với Trọng Khang, chỉ sợ thật không nói trước được ai thắng ai thua.” Tịch Vô Thương thầm giật mình trong lòng. Mà lúc này, Vương Bạt cũng tự nhiên chuyển chủ đề, hỏi: “Tịch sư huynh, sao các ngươi xuống dưới lâu vậy?” Nghe tới chuyện chính, Tịch Vô Thương cũng lấy lại tinh thần, ra hiệu Lâu Dị bên cạnh. Lúc này Lâu Dị vẻ mặt tươi cười từ trong pháp khí chứa đồ, lấy ra một khối đá chỉ lớn bằng bàn tay tản ra ánh sáng mờ tối, vừa giải thích: “Ta đi theo Tịch sư thúc xuống dưới, phát hiện địa mạch nơi này có vẻ hơi ngưng kết. Để tìm hiểu nguyên do, chúng ta bèn lặn xuống dưới đáy, ai ngờ lại tìm thấy ‘định sơn thạch’ ở chỗ địa mạch hướng đáy biển. Mà có thứ này ở đây, biến đổi địa mạch sẽ chậm dần, có lẽ đây là lý do vì sao trước đó ta cảm thấy chỗ này hơi lạ.” “Định sơn thạch? Đây chính là đồ tốt!” Chân Bá Ân lộ vẻ kinh ngạc. Vương Bạt đối với loại linh vật này cũng không xa lạ gì, trong những linh vật cần thiết để tu hành Thổ hành công pháp của hắn, có thứ này. Có điều so với số lượng hắn cần, chút định sơn thạch này thật sự không đáng kể. Nhưng mà cuối cùng hắn cũng an tâm phần nào. Gật đầu nói: “Đã vậy thì không vấn đề gì, chỉ chờ hai vị Tần Thị kia quay về, chuyến này nhiệm vụ coi như viên mãn.” Nghe lời Vương Bạt, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, không khí cũng dễ chịu hơn nhiều. Tịch Vô Thương còn chủ động nói: “Đợi về Phong Tự Sơn, ta mời mọi người một bữa.” “Nhưng mà hình như Phong Tự Sơn không có tửu lâu tốt nhất.” Chân Bá Ân nghi ngờ nói. “Cần gì tửu lâu, Như Ý không phải có sẵn bếp trưởng đó sao!” Vương Bạt cười xen vào. Hắn luôn luôn một mình một đường, nhưng lần này đồng hành cùng mọi người, đối với hắn mà nói lại có một cảm giác vui vẻ khó tả. Đương nhiên, cũng vì chuyến này gặp phải các đệ tử trong tông môn, tuy có chút ý tứ riêng nhưng làm việc cũng có chừng mực, có điểm dừng. Rất khác so với Trần Quốc, Yến Quốc, phải luôn để ý cẩn thận, coi chừng mọi nơi. Đây không phải vì người với người có gì khác biệt bản chất thiện ác, theo Vương Bạt thấy, phần lớn đây là kết quả tất nhiên được sinh ra từ môi trường khắc nghiệt như Trần Quốc, Yến Quốc. Con người, rốt cuộc vẫn là sản phẩm của môi trường. Nhưng môi trường, cũng do con người quyết định... Trong lúc trò chuyện vui vẻ, Chu Lục Ngạc bỗng vô tình nhìn lên chân trời, chợt mặt mày tràn đầy kinh ngạc và vui sướng: “Mau nhìn! Là Vân Hải!” Bốn phía trên bầu trời, chẳng biết từ lúc nào, yên lặng hiện lên từng mảng sương mù, từ từ lan tỏa. Từ xa nhìn lại, giống như từng mảng mây trôi bồng bềnh. “Nghe Triệu sư đệ nói, nơi này phải ở trên nhai ngạn cao nhìn mới đẹp.” Tịch Vô Thương thấy nhiệm vụ sắp hoàn thành, không khỏi vui vẻ, cười nói một câu. Nhưng vừa nói xong, hắn bỗng nhận ra điều gì, vội vàng ngẩng lên nhìn. Bên dưới sương mù dày đặc, một vầng ám nhật treo cao chính giữa trên trời. “Giờ Ngọ!” Sắc mặt Tịch Vô Thương hơi trầm xuống, vô thức vội vàng lấy linh tê thạch ra. Vương Bạt cũng lập tức ý thức được điều gì, vội tiến lên: “Tịch sư huynh...” “Quý Nguyên đã thương lượng với ta, dù bận thế nào thì giờ Tý và giờ Ngọ cũng phải liên lạc với ta, thế nhưng bây giờ đã là giờ Ngọ...” Tịch Vô Thương vẻ mặt nghiêm túc. Trong lúc nói, linh tê thạch bỗng phát ra một tràng âm thanh “tư tư”. Ngay sau đó, giọng Quý Nguyên đứt quãng từ linh tê thạch vọng tới: “Tịch Vô Thương... Các ngươi giải quyết... chưa xong... Chúng ta làm xong cái... chỗ đất cuối... liền trực tiếp... đi...” Nghe thấy tiếng Quý Nguyên, Tịch Vô Thương và Vương Bạt lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ sắp hoàn thành, cả hai đều không muốn xảy ra bất kỳ biến cố gì. Tịch Vô Thương tùy tiện nói “Được được được, ngươi lợi hại, cúp trước nhé.” Nói rồi liền thu pháp lực. Linh tê thạch lập tức im bặt. “Vậy chúng ta ở đây đợi bọn họ, tiện thể kiểm tra lại trận pháp này.” Tịch Vô Thương nghĩ ngợi một lát rồi nói. Vương Bạt cũng nhẹ gật đầu. Nếu địa mạch không vấn đề, thì Vân Hải này chắc cũng an toàn. Trong nhất thời, chính hắn cũng không phát hiện ra chỗ nào dị thường. Đúng lúc này, Tịch Vô Thương và Vương Bạt đồng loạt vô thức ngẩng đầu lên. Ánh mắt đều hướng về nơi xa nhìn lại. Chỉ thấy trên nhai ngạn cao, hai bóng người bay xuống. “Mới nhắc tới, ai ngờ nhanh vậy đã tới.” Tịch Vô Thương cười với Vương Bạt. Hai người này chính là Tần Phượng Nghi và Tần Lăng Tiêu. “Tịch Đạo Huynh, thì ra các ngươi ở đây.” Thấy Tịch Vô Thương, khuôn mặt Tần Phượng Nghi vốn còn lo lắng bỗng nở nụ cười tươi. Tịch Vô Thương đang định trả lời, chợt thần sắc khẽ động, vội lấy linh tê thạch ra. Giờ phút này, linh tê thạch lại bỗng phát ra âm thanh chói tai: “...Có địch... trong biển... có địch nhân... Đi! Đi... tư tư...” “Quý Nguyên! Quý Nguyên!” Tịch Vô Thương cả người đột ngột giật mình! Lập tức quán chú pháp lực vào linh tê thạch. Nhưng cho dù hắn liên lạc thế nào, linh tê thạch lại không phát ra chút âm thanh nào. Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng động, cũng lập tức đứng lên, sắc mặt căng thẳng, cố gắng trấn tĩnh. “Quý Tiền Bối gặp nguy hiểm, còn lo gì nữa, mau đi cứu hắn!” Bất ngờ thay, đúng là Tần Lăng Tiêu vừa tới lên tiếng trước phá vỡ sự tĩnh mịch. Ánh mắt nàng kiên định, trong đó tràn đầy sự quyết đoán và dũng liệt hiếm thấy ở nữ tu. Nhưng mà nàng, lại lập tức gặp phải một tiếng phản đối: “Tuyệt đối không thể!” Tần Lăng Tiêu nghi hoặc nhìn theo tiếng nói, lại phát hiện người vừa lên tiếng là Vương Bạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận