Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 312: Nhân gian há có tịnh thổ (3)

Quý Nguyên giảng giải nội dung rất sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, cũng khiến Vương Bạt trong nháy mắt bừng tỉnh ngộ ra về lý giải đối với đao loại pháp khí. Hắn sử dụng đao loại pháp khí nhiều nhất, chính là khi xử lý nguyên liệu nấu ăn cho linh thực. Mặc dù không tận lực nghiên cứu qua, nhưng có thể nói đã thực hành rất nhiều, để hắn trong phương diện dùng đao có thủ pháp cùng năng lực khống chế, cực kỳ ngắn gọn mà trôi chảy. Khi xưa ở Linh Thực Bộ thể hiện tài năng, thủ pháp huyền diệu đến mức Thôi Đại Khí cũng không khỏi kinh ngạc thán phục. Nhưng đao của hắn phần lớn chỉ dùng để đối phó linh thú không có sức phản kháng, đối với tu sĩ thì không có đất dụng võ. Bởi vì tu sĩ sẽ không đứng đờ ra ở đó chờ ngươi xẻ hắn. Mà Quý Nguyên giảng giải lại là cuối cùng cho Vương Bạt biết, nên vận dụng loại đao này như thế nào. Vừa nói, Quý Nguyên chợt dừng lại một chút. Ánh mắt quét về bốn phía. Vương Bạt ngơ ngác, cũng vô ý thức nhìn xung quanh. Đã thấy trong đám người, có mấy vị tu sĩ Trúc Cơ đang lộ vẻ hâm mộ nhìn mình. Quý Nguyên thấy thế, bỗng nói: “Chư vị nếu không chê, có thể đến cùng nhau thảo luận một chút.” Những tu sĩ Trúc Cơ này lập tức mừng rỡ, không ai nấn ná ở lại mà giả khách khí, tất cả đều vây quanh trước mặt Quý Nguyên. Trong đám người, không phân biệt là đệ tử Vạn Tượng Tông hay Trường Sinh Tông, đều lắng nghe Quý Nguyên trình bày về hộ thân chi đao. Điều khiến Vương Bạt có chút bất ngờ chính là, vị tu sĩ Trúc Cơ trước đó cũng cầm một thanh cốt đao pháp khí, Tần Lăng Tiêu thuộc hoàng tộc Đại Tấn lại lặng lẽ đi theo phía sau mọi người, cẩn thận nghe Quý Nguyên giảng, mắt lộ ra vẻ suy tư, tựa hồ có thu hoạch. Lúc này Vương Bạt mới có cơ hội quan sát kỹ đối phương. Khác với vẻ ngoài lộng lẫy của Tần Phượng Nghi, nàng chỉ mặc váy mây trắng thuần thường thấy của hoàng tộc, có chút bó sát người. Sống mũi cao thẳng tinh xảo, mắt sáng như sao. Ngũ quan xinh đẹp, lại mang loại khí chất tôn quý, đại khí và lạnh lùng đặc trưng của hoàng tộc. Thoáng nhìn qua, Vương Bạt liền thu lại ánh mắt. Xinh đẹp thì cũng chỉ là như vậy. “Đây chính là những gì ta lý giải về hộ thân chi đao, đương nhiên, do giới hạn thời gian nên nhiều chỗ nói không được kỹ càng, đợi chúng ta hoàn thành công việc bên đạo cung, chúng ta sẽ tiếp tục nghiên cứu thảo luận.” Sau một hồi tận tâm giảng giải, Quý Nguyên thấy Mộc Quy Thọ khẽ ra hiệu bằng ánh mắt, lại giảng thêm một đoạn, lúc này mới bất đắc dĩ nói. Ngay lúc này. "Tránh!" Một đạo ánh sáng chói lóa đột nhiên lóe lên, quét ngang trêи bầu trời. Ở nơi xa, tầng mây trêи trời, lập tức b·ị c·hém thành hai đoạn! Quý Nguyên lập tức giật mình, chợt đột ngột quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía một bóng người cách đó không xa trước mặt. Đám người bốn phía cũng rúng động mà nhìn. Giờ phút này, đạo thân ảnh đang cầm một thanh cốt đao pháp khí, đang có chút thở dốc, thu hút ánh mắt của mọi người. "Ngươi tên là...... Tần Lăng Tiêu?" Quý Nguyên không nhịn được lên tiếng hỏi. Thân ảnh kia nghe vậy, tuy là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng không hề bối rối, cất kỹ cốt đao pháp khí, thoáng điều tức sau đó khẽ thi lễ, ngữ khí có chút già dặn và quyết đoán: “Bẩm Quý Chân Nhân, vãn bối là Tần Lăng Tiêu.” “Gọi sư thúc là được rồi.” Tần Phượng Nghi lại nghe tiếng chạy đến, vội vàng nói. Tần Lăng Tiêu lúc này đổi giọng: “Sư thúc tốt.” “Tốt, tốt tốt tốt.” Quý Nguyên lại là ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tần Phượng Nghi: “Tần Thị thật là anh tài xuất hiện lớp lớp, chỉ là nghe ta nói sơ qua như vậy, liền có thể cưỡng ép đem pháp lực hóa thành đao khí...... thiên phú bực này......” Tần Lăng Tiêu nghe vậy, vẻ mặt xinh đẹp lại chân thành nói: “Còn phải đa tạ sư thúc chỉ điểm.” Quý Nguyên gật gật đầu, bỗng lên tiếng nói: “Có cơ hội...... Đợi nhiệm vụ lần này kết thúc, có thể tới tìm ta.” Vừa thốt ra lời này, lập tức khiến không ít người lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến đạo đao khí kinh người vừa rồi Tần Lăng Tiêu thể hiện, mọi người lại thấy đó là chuyện đương nhiên. Hiển nhiên, Tần Lăng Tiêu có thiên phú về đao pháp đến mức ngay cả Quý Nguyên cũng b·ị lay động. Còn trên khuôn mặt Tần Phượng Nghi, không khỏi lóe lên một tia kinh hỉ. Tu sĩ Kim Đan, đối với Đại Tấn hoàng tộc mà nói, thật sự không tính là gì. Nhưng t·hiên đao Phong truyền thừa phía sau Quý Nguyên, không phải thứ mà Đại Tấn hoàng tộc có được. Tần Lăng Tiêu có thể nhận được chỉ điểm từ Quý Nguyên, dù không thể có được t·hiên đao Phong truyền thừa, nhưng nghĩ đến cũng có thể thu hoạch không nhỏ. Nghe được lời của Quý Nguyên, Tần Lăng Tiêu vốn có chút lạnh lùng trên mặt, cũng không khỏi lộ ra một tia vui mừng hiếm có. "Đa tạ sư thúc." "Chư vị, chúng ta phải tranh thủ thời gian." Mộc Quy Thọ của Trường Sinh Tông thúc giục. Đám người lập tức đứng dậy, một lần nữa bay lên. Vương Bạt ở lại tại chỗ một lát, ánh mắt lướt qua đạo đao ảnh lóe lên rồi biến mất trong tay, chợt nhẹ nhàng bóp lại, hư ảnh trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết. Mà cùng lúc đó, ngay khi ở giữa không trung, Quý Nguyên đột nhiên có cảm giác mà cúi đầu nhìn xuống. Nhưng lại không thấy gì cả, chỉ thấy các tu sĩ đang lần lượt bay lên. "Kỳ lạ...... Ảo giác sao?" Quý Nguyên có chút nghi hoặc. Lại cảm thụ, vẫn không hề p·h·át giác được gì. “Quý đạo huynh, hãy đến xem chúng ta sau đó nên tách ra ở đâu, còn phải phân chia nhân thủ như thế nào......” “Đến đây.” Quý Nguyên không kịp nghĩ nhiều nữa, vội vàng bay đi… Kế hoạch không có thay đổi nhanh bằng sự việc thực tế. Đám người còn chưa kịp chia thành nhóm nhỏ để điều tra toàn bộ hai quận này, lại ngoài ý muốn p·h·át hiện một thành nhỏ trêи đường đi, tất cả phàm nhân, đã trở thành x·á·c không. Mà một vị tu sĩ Đồ Tỳ Châu cảnh giới Trúc Cơ, đang trông coi và xua đ·u·ổi những x·á·c không phàm nhân này. "Trước đừng c·ô·ng kích! Chúng ta xem có thể tìm hiểu rõ nguồn gốc hay không." Mộc Quy Thọ bình tĩnh nói. Quý Nguyên cùng Tịch Vô Thương, Tần Phượng Nghi cũng nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý. Cả tòa thành người đều đã bị tu sĩ Đồ Tỳ Châu luyện thành x·á·c không, giờ phút này báo t·h·ù chẳng qua là cho hả giận, ngược lại nếu đi th·e·o tu sĩ này, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ. Chỉ là Tần Phượng Nghi lập tức đưa ra một câu hỏi: "Chúng ta nhiều người như vậy, nếu đi theo hắn, chẳng phải là lập tức bị p·h·át hiện sao?" Những người như Kim Đan thì không sao, đều có biện p·h·áp cả. Nhưng tu sĩ phía dưới thì lại không được. Ba người lập tức khó xử. Mà nghe thấy vậy, trong đám người lại vang lên một giọng nói có chút căng thẳng và x·ấ·u hổ: “Vậy...... Đệ tử có lẽ có thể giúp một tay.” "Hửm?" Âm thanh quá gần, Vương Bạt cũng tò mò nhìn sang. Khiến hắn giật mình là, hắn bỗng nhận ra người này đi lại dưới ánh mặt trời, lại không hề có bóng dáng. Da dẻ toàn thân là một màu trắng bệch thiếu khỏe mạnh, thấy Vương Bạt nhìn, hắn liền lộ ra một nụ cười có vẻ x·ấ·u hổ. Còn Quý Nguyên và Tịch Vô Thương đã gọi ra thân phận của đối phương. "Là Trần Thái An của Vô Ảnh ngọn núi! Sao ta lại quên mất hắn!" “Lần này có giải pháp rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận