Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 428: Chiếm cứ (2)

“Ha ha ha! Tu Di nếu mà lại đến, ta nhất định phải nói cho hắn biết, cái đạo tâm kiếm kia của hắn, chính là tà đạo!”
“Kiếm đạo của ta, mới là chính đạo!”
Vừa mới ra ngoài, Vương Bạt đã nghe thấy tiếng cười to tùy tiện của Si Kiếm. Về phần đối phương, Vương Bạt cũng chỉ xem như không nghe thấy. Hắn phi thân đáp xuống đống tuyết, đã thấy Băng Đạo Nhân đang khoanh tay đứng đó. Một thân rách rưới, Si Kiếm lại đang nâng một thanh đại kiếm băng sương trắng như tuyết, đắc ý cười to. Nụ cười có phần tùy tiện, nhưng lại lộ ra sự thẳng thắn, giản dị, không khiến người khác ghét.
Vương Bạt chắp tay thi lễ, lớn tiếng nói: “Chúc mừng tiền bối tu vi đại tiến.”
Si Kiếm phát giác ra Vương Bạt đã đến, vỗ tay thu lại. Thanh đại kiếm băng sương lập tức hóa thành một đạo kiếm khí, cùng một luồng khí lạnh như có như không. Hắn cũng không hề khiêm tốn: “Tu vi thì chẳng có gì tiến triển, bất quá sự lĩnh hội về Băng đạo thì vẫn được......” Sờ lên những sợi râu lởm chởm trên cằm, bỗng nhiên hắn nói: “Đúng rồi, tiểu tử nhà ngươi cũng coi như là đã giúp ta rất nhiều, ta vốn không thích nợ ai ân tình, nói đi, ngươi cần gì, mặc kệ là g·iết người phóng hỏa, hay là c·ướp đoạt bảo vật, chỉ cần là ta có thể làm được, ngươi cứ nói một tiếng.”
Vương Bạt nghe vậy, không khỏi có chút động lòng. Bất quá, chỉ một thoáng thôi, hắn liền lắc đầu nói: “Tiền bối nói đùa, ta đã nhận được không ít công pháp từ tiền bối rồi, có thể giúp tiền bối chút việc nhỏ cũng coi như là trả xong, còn nói gì đến chuyện tiền bối nợ ta ân tình.”
“Mấy thứ đồ rách nát đó đáng gì chứ.” Si Kiếm ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ, sau đó không nhịn được thì thầm một tiếng. Hắn nhíu mày suy nghĩ, rồi bỗng nhiên nói: “Ngươi là vãn bối của Tu Di, biết dùng kiếm không?”
Vương Bạt hơi giật mình, lắc đầu: “Ta học không phải là tâm kiếm đạo… Bất quá ngược lại có chút hiểu biết về đao pháp.”
“Đao pháp?” Si Kiếm gãi mái tóc rối bù: “Đao pháp… chắc cũng không kém bao nhiêu đâu, ta có chiêu dung Ngũ Hành vào Kiếm Đạo, ngươi muốn học không?”
Vương Bạt sững sờ, không kìm được liền nhớ tới trước đây Si Kiếm vận chuyển ánh kiếm năm màu, cùng với hình ảnh Tu Di không hề bị lép vế trước kiếm chiêu đó. Tim hắn không khỏi đập thình thịch. Hắn trước kia cũng đã thử nghiệm dung hợp Ngũ Hành, phong lôi vào trong đao pháp để thi triển, từ đó phát huy ra ưu thế gia trì pháp lực của Huyền Long Đạo Binh. Nhưng do bản chất của chúng và đao pháp của hắn không hòa hợp, nên trước sau vẫn không nắm bắt được trọng điểm. Chỉ có thể đơn giản điệp gia, tách biệt độc lập chứ không phải dung hợp vào nhau, nên uy năng tăng lên quả thực có hạn. Nghĩ đến đây, hắn không chút do dự, liền giơ tay nói: “Nếu tiền bối có thể chỉ điểm, tại hạ cảm kích vô cùng.”
“Không cần cảm kích, ta cũng không dạy ngươi thần thông, chỉ là dạy ngươi vài kỹ xảo nhỏ thôi.” Vừa nói, Si Kiếm liền bắt đầu diễn luyện. Anh Cáp và Lý Ứng Phụ từ trong khoang thuyền nghe tiếng mà đến, thấy Si Kiếm đang truyền thụ pháp môn cho Vương Bạt, vội vàng lại lui trở về. Vương Bạt thì dồn toàn bộ tinh thần, cẩn thận theo dõi Si Kiếm.
Lại qua nửa tháng.
Vương Bạt đứng trên mặt tuyết, đột nhiên rút đao. Hắn không gọi ra Huyền Long Đạo Binh, thậm chí cũng không sử dụng hết toàn bộ pháp lực. Đưa tay chém một cái, thoáng chốc liền có một đạo đao mang bay ra từ đao khí. Bên trên đao mang có ẩn hiện ngũ sắc lưu chuyển, ầm ầm hướng về phía xa. Chỗ đất tuyết dưới chân núi phía xa, hơi ngưng trệ lại, chợt bên cạnh nghiêng đổ xuống, dọa vô số sóng tuyết và sinh linh ẩn nấp gần đó.
“Dung hợp vẫn ổn, nhưng đao pháp vẫn còn chút thiếu sót.” Bên cạnh, Si Kiếm liếc nhìn đao khí tam giai trong tay Vương Bạt và động tĩnh to lớn ở xa, ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng thì không phải thế.
Vương Bạt lại chẳng hề để ý đến những đánh giá này, trong lòng thầm vui mừng. Kỹ xảo dung hợp Ngũ Hành vào đao pháp của Si Kiếm, việc tăng uy năng lại là thứ yếu, điều mấu chốt hơn là để Vương Bạt sớm cảm nhận được phương hướng vạn pháp hợp nhất. Vạn Pháp Mạch vốn có phương pháp tương tự, chỉ là cảnh giới của hắn chưa đủ, bây giờ vẫn còn đang ở vào giai đoạn thứ nhất và giai đoạn thứ hai giao nhau. Đó là một mặt không ngừng học hỏi hấp thu công pháp mới, bản chất, mặt khác đem những thứ mới này dung nhập vào Vạn Pháp Mẫu Khí của hắn, khiến cho có thể dễ dàng sử dụng trong đấu pháp. Chỉ khi nào hai giai đoạn này hoàn thành thì hắn mới có tư cách bước vào giai đoạn thứ ba. Đó chính là đem tất cả những gì đã học dung hòa làm một thể. Ví dụ như sư phụ Diêu Vô Địch, đã dung hợp rất nhiều thủ đoạn vào thần văn trên người, không có bất kỳ thủ đoạn dư thừa, chỉ cần một quyền. Một quyền tung ra, liền có thể chống lại vạn pháp. Vương Bạt cũng hướng tới cảnh giới như vậy, nhưng hiện tại vẫn không làm được, chỉ có thể lui một bước mà tính. Nhưng những gì Si Kiếm đã dạy, thì dưới mắt cũng không sai biệt lắm là uy năng đấu pháp của hắn có thể đạt đến mức cao nhất. Thứ hạn chế chiến lực của hắn càng nhiều lại chính là tu vi cảnh giới.
Đúng lúc này, Si Kiếm đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi đã học được rồi, vậy ta cũng nên đi thôi.”
Vương Bạt lập tức từ trong suy nghĩ hoàn hồn, nghe vậy tò mò nói: “Không biết tiền bối muốn đi đâu?”
“Về Hoàng Cực Châu, ta đến Bắc Hải Châu mài giũa kiếm đạo nhiều năm rồi, giờ đã mò được đến bậc cửa thứ sáu, phải về chuẩn bị một chút.” Si Kiếm không hề chần chừ mà nói.
“Chẳng lẽ là chuẩn bị Hóa Thần?” Vương Bạt trong lòng khẽ động. Nghĩ đến việc đối phương chỉ điểm mình trong nửa tháng vừa qua, Vương Bạt vội vàng lấy ra một phần tử Anh Thạch Nhũ trong pháp khí chứa đồ, đưa cho đối phương: “Vật này có thể tiêu trừ một chút tâm ma, có lẽ sẽ có ích với tiền bối.”
“Tiêu trừ tâm ma?” Si Kiếm gãi đầu, cũng không hề khách sáo, trực tiếp đưa tay nhận lấy, đánh giá một chút, rồi liền ném thẳng vào trong pháp khí chứa đồ. “Cám ơn.” Một bên lẩm bẩm: “Trong không gian trữ vật của ta giờ bị ngươi làm lộn xộn hết cả rồi.”
Vương Bạt nghe vậy, nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười. Thì ra công sức mình bỏ ra để thu xếp gọn gàng cho đối phương, hóa ra lại là làm sai. Thấy Si Kiếm sắp đi, Vương Bạt vội vàng nói: “Tiền bối không xem có đồ vật gì muốn mang theo sao?”
Si Kiếm coi thường: “Ở đằng kia còn có một cái kiếm lô, ta thả mấy chục thanh phi kiếm vào đó, để nó giúp ta cô đọng kiếm ý, nhưng bây giờ hơn phân nửa đều khô kiệt cả rồi, lười đi lấy.”
Vương Bạt nghe vậy, cũng không có hứng thú đi nhặt những thứ rách rưới đó. Hắn thân là Tổng Ti Chủ của Địa Vật Điện, giờ tầm mắt đã rộng hơn, chỉ là mấy chục chuôi phi kiếm đã khô kiệt bản nguyên thì hắn còn không thèm để vào mắt. Nếu là trước kia thì ngược lại chưa chắc. “Coi như là lưu lại cho hậu nhân tìm bảo đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận