Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 297: Viên Thần Cửu Biến

“Việc ăn lâu dài các loại linh thực mà nguyên liệu chính là gà phượng vũ, có thể khiến cho dung mạo một cách tự nhiên trở nên đẹp hơn, trẻ trung hơn.” Điểm này, Vương Bạt ngay từ đầu cũng không hề phát hiện ra. Chủ yếu là cái loại tinh hoa luyện chế từ gà phượng vũ này, ngoài chút ít linh khí ra, cũng không có hiệu quả gì khiến người khác phải sáng mắt. Hắn đã chuẩn bị từ bỏ. Nhưng có một lần trong lúc vô tình soi gương, hắn lại phát hiện mình dường như đã trẻ ra rất nhiều. Bởi vì hắn tu hành nhập môn muộn, nên bề ngoài của hắn vốn vẫn luôn giống như người trung niên ba bốn mươi tuổi. Nhưng có lẽ là do lúc luyện chế linh thực cần không ngừng nếm thử, ăn vào không ít tinh hoa gà phượng vũ, nên bây giờ hắn dù vẫn mang tướng mạo bình thường, nhưng lại cho người ta cảm giác như người trẻ tuổi chỉ tầm 20 tuổi, dung mạo cũng rõ ràng ưa nhìn hơn một chút. Chức năng này chưa nói tới là hiếm có. Dù sao tu sĩ lâu dài ở trong linh khí thì cho dù không quá đẹp trai, cũng rất ít người quá xấu xí. Nhất là mấy loại như “Trú Nhan đan” “Thanh Xuân thuật” các loại cũng có thể khiến bề ngoài của tu sĩ duy trì ở trạng thái trẻ trung. Nhưng Trú Nhan đan có độc tính mạnh nên người Đan Đỉnh Phong đều không ngừng hô hào không được phục dụng. Mà như “Thanh Xuân thuật” loại hình thuật pháp, cũng cần có pháp lực duy trì, một khi gặp phải người có tu vi cao hơn một chút, cũng rất dễ dàng bị nhìn thấu. Việc cưỡng ép thay đổi trạng thái hình dáng khuôn mặt cũng được, nhưng khó tránh khỏi có chút khiên cưỡng, làm mất thể diện tu sĩ. Sau khi hiểu rõ những điều này, Vương Bạt nhận thức được, tinh hoa luyện từ gà phượng vũ có lẽ cũng có thể có chút thị trường. Dù sao người ta ai cũng yêu cái đẹp, tu sĩ không để ý dung mạo có lẽ cũng không ít, nhưng tu sĩ quan tâm dung mạo mới là đa số. “Chỉ là tỷ lệ gà phượng vũ sinh ra thực sự quá thấp, dù hai năm này ta đã hết sức mở rộng quy mô, nhưng bây giờ trong toàn bộ trại nuôi gà, cũng chỉ có hơn trăm con.” Mấy con gà phượng vũ này, đừng nói là dùng để chế thành tinh hoa bán, mà chỉ để dùng thí nghiệm cũng e là không đủ. Nhưng Vương Bạt dạo qua một vòng, vẫn chọn ra bốn con gà trống phượng vũ, bỏ vào túi linh thú. Bốn con này đều là linh kê Nhị giai cực phẩm, sức chiến đấu thì chẳng khác gì gà thịt, ngoài vẻ đẹp thì không còn gì. Mấu chốt có lẽ do chúng thấy bản thân cũng rất đẹp, nên cũng không có hứng thú gì với gà mái phượng vũ. Đây đúng là đường cùng. Vừa vặn trước đó Vương Bạt vẫn luôn lấy gà phượng vũ Nhị giai trung hạ phẩm để luyện chế, còn chưa từng thử gà phượng vũ Nhị giai cực phẩm. Đơn giản xem xét một lượt, chủ yếu là xem xét tình hình thụ tinh ấp trứng. Xác nhận không có vấn đề gì, sau đó hắn liền bay người đến khu vực phía nam cạnh góc của trại nuôi gà. Nơi này bị Vương Bạt nhốt riêng, từ bên ngoài nhìn cũng có thể thấy rõ ràng hoàn cảnh bên trong khác biệt hoàn toàn so với chỗ của linh kê thông thường, trong này đúng là một mảnh đất lửa cháy bừng bừng. Mà trong mảnh lửa này, mấy con linh kê toàn thân trắng như tuyết, trên lông vũ mang theo một tia hào quang màu vàng, đang chậm rãi đi thong thả. Thỉnh thoảng chúng cúi đầu nhẹ nhàng nút vào ngọn lửa bên cạnh, khẽ hút, ngọn lửa kia liền bị hút vào trong mỏ gà. Vẻ mặt thì ưu mỹ, động tác thì nhàn nhã, hoàn toàn không giống như đang đi trong lửa. “Tuyết dương kê…” Vương Bạt cẩn thận nhìn những con linh kê màu trắng như tuyết này, khẽ nhíu mày. Đây là linh kê Tam giai hạ phẩm mà hắn đã mua về ở phường thị Huyền Võ hai năm trước. Chúng không có khai mở linh trí, tinh thông lửa bính đinh, cực kỳ thưa thớt. Hắn định mang vào làm sản phẩm mới, xem có thể kết hợp cùng gà huyễn ảnh, gà phượng vũ để tạo ra sản phẩm mới hay không. Nhưng mà, đáng tiếc là, bao gồm cả Giáp Thập Ngũ ở bên trong, những linh kê mà Vương Bạt nuôi, không con nào có thể gần được thân mấy con tuyết dương kê này. Chỉ vì chúng quá mức tinh thông vận dụng hỏa diễm, hơn nữa lại còn là linh hỏa Tam giai. Cho dù hắn cưỡng ép dùng Linh Thú quyển trói chặt đám tuyết dương kê này, để Giáp Thập Ngũ ra sức ân ái. Đáng tiếc là không con tuyết dương kê nào chịu đẻ trứng. Cũng không biết có phải do chủng tộc không giống nhau mà sinh ra sự cách ly sinh sản, hay là còn vì nguyên nhân nào khác. Mà mấy con tuyết dương kê này ở cùng với nhau, suốt thời gian hai năm qua, cũng không có chút dấu hiệu giao phối nào. Việc này khiến cho sự kiên nhẫn của Vương Bạt sắp đến giới hạn. Dù sao những con tuyết dương kê này khác hoàn toàn với linh kê thông thường, chúng căn bản không ăn thức ăn cho gà, mà chỉ ăn lửa. Nơi ở ban đầu của chúng đều là ở cạnh miệng núi lửa đang hoạt động. Mỗi ngày Vương Bạt chỉ cần cung cấp hỏa chủng cho chúng, liền tốn hao mấy khối linh thạch trung phẩm. Nhìn thì không nhiều, nhưng mà tích lũy qua ngày tháng, thì lại vô cùng lớn. Chỉ là một mực không có tiến triển gì, Vương Bạt cũng không khỏi động đến ý định xử lý hết đám gà này. Nhưng nghĩ lại, cuối cùng vẫn là có chút không nỡ. Linh thú Tam giai, hơn nữa lại là linh kê, cũng không dễ gì mà mua được. “Không được, cũng chỉ có thể đợi đến khi bồi dưỡng Giáp Thập Ngũ thành Tam giai thượng phẩm rồi lại thử…” Vương Bạt nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn rời trại gà. Sau đó hắn lại đến hồ nuôi rùa và ao nuôi Thông Linh Quỷ Thu xem xét một phen. Từ khi hắn dâng Bích Thủy Linh Quy cho tông môn xong, hắn liền không nuôi số lượng lớn nữa, mà chỉ đơn thuần giữ lại một ít, dùng để bồi dưỡng Bích Thủy Linh Quy phẩm giai cao hơn. Dù sao loại rùa này dùng để làm thần thông chết thay vẫn rất tốt. Nhưng dù vậy, qua quá trình sinh sôi tự nhiên, số lượng Bích Thủy Linh Quy lại lần nữa tăng vọt lên đến hàng nghìn con. Chỉ là theo như Vương Bạt đánh giá, mấy con Bích Thủy Linh Quy này muốn tấn thăng Tam giai, vẫn cần phải trải qua thêm mấy đời gây giống nữa mới được. Còn số lượng Thông Linh Quỷ Thu trong ao nuôi cá chạch bên cạnh hồ nuôi rùa cũng đã một lần nữa khôi phục về quy mô như trước khi luyện chế Huyền Long đạo binh. Theo hắn tính toán, nếu cần, thì đám quỷ thu này bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển hóa thành ba bốn trăm Huyền Long đạo binh. Nhưng mà, những điều này hắn cơ hồ đều không để trong lòng. Ánh mắt khẽ dời đi, trên ngọn một cây đại thụ cạnh hai cái ao, đang ngồi xếp bằng một con Viên Hầu tay lớn. Con vật này, mới chính là điều mà hắn thực sự để ý. “Tiểu hầu nhi, lại đây.” Vương Bạt cười khẽ gọi một tiếng. Chợt hắn chỉ thấy ngọn cây ở nơi xa hơi lay động một chút. Một hơi nữa, thân ảnh của Mậu Viên Vương liền đã rơi xuống trước mặt hắn, thuận theo chân hắn, nhanh chóng leo lên vai hắn. “Ta dạy ngươi «Viên Thần Cửu Biến» ngươi luyện đến đâu rồi?” “Ha ha!” Mậu Viên Vương khẽ kêu một tiếng, rồi chìa bàn tay ra, bắt lấy tay của Vương Bạt, xòe lòng bàn tay ra, ở trong lòng bàn tay hắn khoa tay nói “Không, biết… Quá, khó!” Mậu Viên Vương đã mở linh trí, chỉ là vẫn chưa biết nói, nhưng dưới sự thay nhau dạy dỗ của Vương Bạt và Bộ Thiền, đã học được một chút chữ viết. Vương Bạt thấy nó khoa chữ, lập tức mỉm cười. «Viên Thần Cửu Biến» chính là môn công pháp tu hành cho linh thú loài vượn mà hắn đã bỏ ra gần ngàn điểm công huân, đổi được từ Vạn Tượng kinh khố. Không thể không nói, Vạn Tượng kinh khố quả thực là bao hàm tất cả, ngay cả công pháp tu hành cho linh thú cũng có. Thậm chí chính xác đến cả chủng tộc cụ thể. Nhưng đây cũng là vì linh thú loài vượn bình thường đều có trí lực rất cao, khả năng bọn chúng có thể nắm giữ công pháp tu hành cũng rất cao. Chỉ là đối với Mậu Viên Vương mà nói, môn công pháp này hiển nhiên vẫn còn quá cao thâm. Dù trước đó không lâu Vương Bạt đã dùng phương thức đột phá huyết mạch, để nó thuận lợi tấn thăng lên Tam giai trung phẩm, linh trí của Mậu Viên Vương cũng tăng lên một chút, nhưng để nó lý giải những khái niệm tối nghĩa trong công pháp kia, vẫn còn hơi quá sức. Nhưng lần này, Vương Bạt đã có chuẩn bị mà đến. “Đợi lát nữa mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đều không cần sợ hãi, càng không nên chống cự.” Vương Bạt nói khẽ. “Ha ha.” Mậu Viên Vương khẽ kêu một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận