Trường Sinh Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà

Chương 328: Hải chướng nguyên từ (2)

“Giới thiệu cho ta? Thích gì tiêu chuẩn?” Vương Bạt ngẩn người, lập tức nhịn không được bật cười, thấy đối phương thần thái tự nhiên, tựa hồ chỉ là thuận miệng nói đùa. Hắn cũng không khỏi buông xuống một chút cảnh giác bản năng, thêm vào hai người đã cùng nhau trải qua nhiều như vậy, cũng coi như có chút giao tình, liền ra vẻ suy nghĩ, rồi cười nói: “Vậy thì, chiếu theo đạo lữ của ta mà tìm một người đi!” “Chiếu theo đạo lữ mà tìm vậy còn không đơn giản...... Chiếu theo đạo lữ?!” Vừa rồi Tần Lăng Tiêu còn mặt mày hớn hở, nhưng mà giờ khắc này, nụ cười của nàng chợt tắt ngấm. Vương Bạt có chút nghi hoặc: “Sao vậy?” “Không có, không có gì...... Ngươi cũng có đạo lữ à, ha ha, sao...... giống như cũng không nghe ngươi nhắc tới......” Tần Lăng Tiêu lập tức miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, nhưng giờ phút này, trong đầu của nàng trống rỗng. Cứ như bị người bất thình lình dùng dùi cui đánh trúng đầu, rồi ném xuống đáy biển sâu. Nàng không biết mình đang nói gì, chỉ cảm thấy mình dường như bị kéo ra khỏi thế giới này. Ngón tay đang vuốt tóc đen cũng vô thức buông xuống, núp vào trong tay áo. Đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay. Bên tai chỉ mơ hồ nghe được vài câu chữ tựa như rất xa xôi, lại tựa hồ rất gần: “...... Cùng một chỗ...... Bắt nguồn từ một việc không quan trọng...... Nàng tên là Bộ Thiền...... Có một đứa con trai, tên là Dịch An, tên thường gọi Sáu Lượng...... Bây giờ đã được bảy tháng lẻ năm ngày.” “...... Kỳ quái...... Không phải mà!” Giọng nói trong lúc đó rõ ràng hẳn lên. Tần Lăng Tiêu phảng phất bị âm thanh này kéo từ đáy biển lên, vô ý thức ngẩng đầu: “Hả, cái gì?” Lúc này Vương Bạt đã không còn vẻ nhẹ nhõm trước đó, ánh mắt ngưng trọng chỉ vào mặt biển. “Nơi này, vì sao lực lượng nguyên từ chẳng những không giảm, mà ngược lại còn nhiều hơn?” Tần Lăng Tiêu ẩn ẩn hoảng hốt, nhưng khi cảm nhận được áp lực từ lực lượng nguyên từ nồng đậm trên mặt biển, nàng lập tức tỉnh táo lại. Ánh mắt lập tức trở nên sáng rõ, nhanh chóng suy nghĩ: “Lực lượng nguyên từ nhiều hơn? Chẳng lẽ chúng ta đi sai hướng?” “Không, trừ khi chúng ta đang đi đường lui, trở về gần vùng hải chướng, bằng không dựa theo dấu đen trên bản đồ, hướng đi của chúng ta, lại không bị hải chướng cản trở, nhiều nhất là có thể ở Nam Bộ Tây Hải Quốc hoặc khu vực Đông Nam khác, đáng lẽ lực lượng nguyên từ cũng sẽ theo khoảng cách xa mà giảm dần mới đúng.” Vương Bạt sắc mặt nghiêm túc. Dù rất tự tin về khả năng nhớ đường, hắn vẫn lấy bản đồ ra xem lại. Xem kỹ một hồi, hắn bất chợt chỉ vào một điểm phía trên bên phải của điểm đen. “Nơi này có một quần đảo, nếu Đại Phúc đi theo hướng chúng ta sắp xếp, theo khoảng cách thì hai ngày nữa chúng ta sẽ đụng phải.” Tần Lăng Tiêu nhìn Vương Bạt chỉ vào bản đồ nhíu mày suy tư, ánh mắt không sao rời đi được, nhưng trong lòng lại không nén được một trận đau đớn như bị tê liệt. Chỉ là nàng đã quen kiêu ngạo, không muốn để Vương Bạt nhìn thấy mình mất kiểm soát. Cố nén chua xót trong lòng, nàng hé miệng gật đầu: “Được.” Vương Bạt hoàn toàn tập trung vào bản đồ và vùng biển, cũng không để ý đến sự thay đổi của Tần Lăng Tiêu. Hắn thuận miệng nói: “Chúng ta ngồi trên lưng Đại Phúc đi, tránh bỏ lỡ quần đảo kia.” Nhưng khiến hắn bất ngờ là, Tần Lăng Tiêu người luôn rất phối hợp lại lần đầu đưa ra một lựa chọn khác biệt: “Ta...... Trong bụng Đại Phúc tĩnh hơn một chút, ta muốn ở trong đó điều chỉnh đan điền.” Vương Bạt không khỏi quay đầu ngạc nhiên nhìn Tần Lăng Tiêu, không biết vì sao, hắn có cảm giác Tần Lăng Tiêu dường như hơi khác thường. Cảm giác này, không hiểu có chút quen thuộc. Nhưng hắn không có tâm trí nghĩ lại, cộng thêm lý do của Tần Lăng Tiêu cũng rất hợp lý, hắn liền gật đầu: “Đi thôi, có gì ta sẽ gọi ngươi.” “Ừm.” Tần Lăng Tiêu cúi đầu đáp, liền bay trở lại trong miệng Đại Phúc. Không có Tần Lăng Tiêu ở bên cạnh, Vương Bạt lại có cảm giác nhẹ nhõm hiếm có. Hắn quen với việc một mình, cho dù là lúc ở cùng Bộ Thiền, hai người cũng thường mỗi người một việc, cùng lắm thì buổi tối ngủ chung. Mấy tháng nay ngày ngày ở chung với Tần Lăng Tiêu, hắn thực sự cảm thấy gò bó. Tuy một nữ tu xinh đẹp ở bên cũng là chuyện vui, nhưng tuổi còn trẻ thì hắn còn tâm viên ý mã, giờ đây thì phần lớn đã lơ là chuyện đó. Huống hồ giới hạn cuối cùng của con người vốn rất linh hoạt, một khi bắt đầu sẽ rất khó kết thúc, biết rõ điểm đó hắn những ngày này luôn nghiêm khắc tuân thủ bổn phận, không dám vượt qua giới hạn trong lòng nửa bước. Tu hành cũng là tu tâm, nỗi lo trong cuộc sống của hắn có Bộ Thiền, sư phụ, Dịch An, sư huynh đã là quá đủ, thêm vào nữa cũng chỉ tự tăng phiền não. Thời gian thấm thoát. Hai ngày thời gian trôi qua như nước, Vương Bạt nhanh chóng thấy hải vực va chạm với đảo. Hắn vội vàng từ lưng Đại Phúc bay lên, từ trên cao quan sát. Một quần đảo trải dài hơn mười dặm hiện ra trước mắt. “Phương hướng không sai!” Nhưng sắc mặt của Vương Bạt lại càng thêm nặng nề. Cảm nhận được lực lượng nguyên từ nồng đậm càng tỏa ra từ biển, lòng hắn đầy hoang mang. “Vì sao vẫn còn nhiều lực lượng nguyên từ như vậy? Chẳng lẽ lực lượng nguyên từ do những màng kỳ lạ phát ra đã lan đến toàn bộ hải vực?” “Nhưng không đúng...... Bờ biển Nam của Tây Hải Quốc cách Ác Long Chử chỉ hơn trăm dặm, mà lực lượng nguyên từ kia còn chưa lan đến nơi đó, rõ ràng việc khuếch tán lực lượng nguyên từ không phải dễ dàng như vậy...... Vậy là vì sao?” Vương Bạt trong lòng khó hiểu. Càng nghĩ, hắn càng không rõ. Chỉ có thể quay lại lưng Đại Phúc, tiếp tục đi theo hướng bản đồ chỉ. Ba ngày sau. Hắn đứng trên Đại Phúc, nhìn hải chướng to lớn thẳng đứng lên trời, trải dài từ nam tới bắc ở cuối tầm mắt, im lặng...... Bên trong hải chướng chảy xiết. Con bạch tuộc khổng lồ lúc này đã hoàn toàn cuộn tròn lại. Phía trước nó, từng vị tăng nhân cùng tu sĩ mình vẽ đầy hoa văn kỳ dị, mắt đầy cảnh giác nhìn lên trời. Ở đó, hai thân ảnh có thần sắc đều nhạt nhòa đang quan sát phía dưới. Một người là đồng tử trắng mặc áo trắng khuôn mặt lạnh lùng, một người là nữ tử dung mạo thanh tú tuyệt đẹp mặc cung trang. Đối mặt với bạch tuộc đen khổng lồ như núi, hơi thở mênh mông, cùng những tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh, Kim Đan ở dưới. Hai người cũng không hề dao động. Chỉ là lúc này, hai người dường như đã nhận ra điều gì, ánh mắt không hẹn mà cùng xuyên qua đám người, thăm dò vào trong hải chướng. Nước chảy xiết, sóng bạc cuồn cuộn cùng biển sâu tối tăm cũng không thể ngăn ánh mắt hai người. Dưới hải chướng, một tăng nhân khuôn mặt bình tĩnh, từ tốn cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía hai người. Sáu mắt chạm nhau. Bốn phía sóng biển trong phút chốc càng thêm dữ dội. Trong đôi mắt lạnh lùng của nữ tử cung trang tuyệt sắc và áo trắng đồng tử lần đầu lóe lên một tia ngưng trọng, cảnh giác. Phía dưới. Tăng nhân thần sắc bình tĩnh, không mở miệng, nhưng giọng nói lại vang lên bên tai hai người: “Ta là Từ Vô, hai vị thí chủ theo đuôi chúng ta nửa năm nay, hôm nay rốt cuộc muốn ra tay sao?” Nữ tử cung trang tuyệt sắc không nói gì. Còn trên khuôn mặt lạnh lùng của áo trắng đồng tử cũng không hề có chút dao động, lãnh đạm nói “Vốn định xử lý những người này trước, rồi đến tên đại đầu lĩnh ở phía trước, ai ngờ ở đây lại còn giấu ngươi nhân vật như vậy...... Cấp Hóa Thần, lại còn trông coi một đám Nguyên Anh, xem ra Tam Châu quả thật là nhân tài lớp lớp.” Tăng nhân khẽ lắc đầu: “Từ Vô chỉ là vô tình gặp mà thôi, hai vị xin hãy rời đi, dù Từ Vô không sinh không giết, nhưng vây khốn hai vị lại không khó, đợi khi bộ chủ lực Vũ Xà, Chu Ma Bộ, Tăng Vương Chân đến, e rằng hai vị không kịp chạy.” “Không sinh không giết?” Nữ tử cung trang tuyệt sắc bên cạnh không nén được cười lạnh một tiếng: “Ngươi là tên hậu bối quá giả tạo! Những người chết vì ngươi, không được tính là gì sao? Các ngươi tu sĩ Tam Châu giấu đồ vật trong lũ hải thú này, lẽ nào ngươi không biết?” “Một khi đưa đến đại lục, tùy tiện là có thể tiêu diệt một quốc gia, vì sự cẩu thả của tu sĩ Tam Châu các ngươi, liền không đoái hoài gì đến sự sống chết của tu sĩ các châu khác sao?” Tăng nhân vẻ mặt thương xót, niệm một tiếng Phật hiệu, chắp tay cúi đầu: “A di đà phật...... Những lời của hai vị thí chủ, tội lỗi đều ở một mình Từ Vô, Từ Vô nguyện đọa A Tì địa ngục, chịu đựng vạn năm tra tấn......” Hai người đều không ngờ rằng thái độ của tăng nhân này lại như vậy, lập tức nhìn nhau, trong mắt hơi trầm xuống. Rồi một khắc sau. Sau lưng áo trắng đồng tử bỗng hiện ra một mặt trống trận to lớn vẽ đầy hoa văn thần thú. Dùi trống ầm vang nện xuống! Phanh! Một tiếng trống trầm thấp vang lên, ngay tức thì nổ tung xung quanh! Cùng lúc đó, trong hải chướng, con bạch tuộc khổng lồ đen ngòm liền run lên một cái, tám xúc tua lập tức rút về, xoắn vào nhau. Như thể đã quá sợ hãi. Còn những tăng nhân và tu sĩ vẽ hoa văn kỳ lạ phía trước, liền giống như bị sét đánh, ngay lập tức như sủi cảo nhúng nồi, từng người trực tiếp rớt xuống, rơi xuống mặt biển đen thẫm đang sóng cả chập chùng. Ngay lúc đó. Trên mặt biển, chợt lóe lên một đạo hào quang. Sau đó, hào quang ấy nhanh chóng xé toạc mặt biển đen ngòm, ở giữa sóng bạc dữ dội của hắc hải, âm thầm phá vỡ, nhanh chóng nở rộ! Một đạo Phật quang màu vàng từ đáy biển chầm chậm trồi lên. Trong thoáng chốc, trên mặt biển, giống như phật quốc giáng lâm. Vô số bàn tay to lớn màu vàng, vững vàng đón lấy từng tu sĩ đang rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận